Chương 5

Đăng lúc 16:12 18/09/2025 251 27
“Phó Phong Tụng?”

 

Khách sạn trải thảm lông dày, bước chân gần như bị nuốt hết âm thanh. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng thở dốc mơ hồ từ phòng vệ sinh lại càng rõ.

 

Đào Lê ngơ ngác bước đến trước cửa, vừa lúc Phó Phong Tụng xoay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

“Anh…”

 

Mép tóc Phó Phong Tụng còn vương vài giọt nước, từ thái dương chảy xuống cằm rồi biến mất nơi cổ áo đã ướt sẫm.

Đào Lê lặng lẽ quan sát, chỉ thấy gương mặt anh hơi ửng đỏ, trong mắt như ẩn giấu ngọn lửa bị dồn nén, chỉ chực bùng lên.

 

“Ly rượu đó có vấn đề.” Phó Phong Tụng hít sâu một hơi, giọng khàn đi. “Trước khi anh đến… em không bị ép uống gì chứ?”

 

Đào Lê rõ ràng cảm nhận anh đang kìm nén điều gì đó, ngay cả giọng nói cũng chẳng còn trong trẻo bình tĩnh như ngày thường, mà trở nên trầm đục, gợi cảm đến khó tả.

Khí chất lạnh lùng thường ngày biến mất, thay vào đó là một sức hút khiến người ta tim loạn nhịp.

 

Cô há miệng, vốn định nói “không có”, nhưng ma xui quỷ khiến, lời thoái thác bật ra lại thành: “Em… không biết…”

 

Quả nhiên, hàng lông mày của Phó Phong Tụng nhíu chặt. Anh khó chịu kéo mạnh cổ áo sơ mi, động tác đơn giản nhưng vô tình mang theo vẻ gợi cảm khiến Đào Lê mặt đỏ bừng.

 

Nhịp tim cô loạn lên, men rượu còn vương trong cơ thể như lan ra, khiến gò má càng thêm hồng ửng.

 

“Em đi lấy nước cho anh.” Đào Lê vội vã tìm cớ, lách ra ngoài, tim đập thình thịch.

 

Chẳng bao lâu, Phó Phong Tụng từ phòng tắm bước ra. Nhìn thấy cô bưng ly nước nguội vội vàng chạy đến, ánh mắt lo âu không rời gương mặt anh, lòng anh thoáng chấn động.

 

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở hòa lẫn, khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng khó lường.

 

Sự gần gũi khiến thân thể Phó Phong Tụng càng thêm nóng rực, cảm giác kìm nén bấy lâu lại bùng lên manh mối. Nhưng khi thấy gương mặt Đào Lê đầy lo lắng và áy náy, như sợ chính mình là nguyên nhân khiến anh khó chịu, trong lòng anh khẽ run, cố dằn xuống.

 

“…Thôi.”

 

Anh trầm giọng, ép mình bình tĩnh: “Nếu em cũng uống rượu của bọn họ, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra. Anh… cũng nên đi.”

 

Đào Lê gật đầu cho có lệ, rồi vô ý bước lùi, gấu áo vướng phải góc bàn, cả người ngã nhào về phía anh.

 

Phó Phong Tụng lập tức đưa tay đỡ, nhưng lòng bàn tay lại vừa khéo chạm trúng nơi mềm mại nhất trên ngực cô.

 

“Ưm…” Đào Lê khẽ kêu, gương mặt đỏ bừng. Cô cảm nhận bàn tay anh thoáng cứng lại, như không dám động, lại càng khiến không khí thêm căng thẳng.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700