Chương 10

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Chỉ là một thị nữ bán yêu thân phận thấp kém mà thôi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rơi vào tay ông ta, sau này ông ta có khối thời gian để chỉnh đốn nàng.

 

Nhìn Lăng Hà phủi tay áo bỏ đi, nụ cười trên mặt Nam Yên biến mất, nàng liếc xéo ông ta một cái thật lớn.

 

“Ngụy quân tử, tu vi cao thì sao chứ, vẫn chỉ là một tiểu nhân thối nát…”

 

Nam Yên vừa liếc xéo vừa bĩu môi lẩm bẩm oán trách, kết quả vừa quay đầu lại, nàng lại đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia.

 

Nàng giật mình, ngay lập tức phản ứng lại, nở một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, chột dạ gọi: “Thần quân.”

 

Thân hình người đàn ông cao lớn, che khuất ánh ráng chiều chiếu trên mặt Nam Yên. Hắn nhìn xuống nàng từ trên cao, trong mắt có vài phần soi xét không rõ ràng.

 

Hôm qua Nam Yên đã mất mặt trước thần quân, hôm nay nàng lại bị bắt gặp đang lén liếc xéo mắng người, nàng thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt. Dù đã hầu hạ bên thần quân hơn 150 năm, nàng vẫn luôn giữ hình tượng dịu dàng hiền dịu, chưa từng thất bại.

 

Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của thần quân đang dừng lại trên mặt nàng, dừng lại rất lâu.

 

Ngay lúc tai Nam Yên nhuốm màu son, sắp không giữ được biểu cảm, thần quân lách người đi qua bên cạnh nàng, toàn bộ quá trình hắn không nói một lời nào.

 

Đại đệ tử Vân Hoàn đi theo sau thần quân, khi đi ngang qua Nam Yên, lhắn ta liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có hơi kỳ lạ và thắc mắc nhưng rồi vẫn im lặng rời đi.

 

————

 

Mặt trời lặn về tây, hoàng hôn sắp xuống.

 

Nam Yên lén lút trở lại Nguyệt Hoa điện, khắp người nàng toát ra vẻ không tự nhiên.

 

Trong điện có tiếng nói chuyện của thần quân và Vân Hoàn, nàng ghé tai ngoài cửa nghe một chút rồi quyết định không vào, tuân theo nguyên tắc không làm phiền thần quân nói chuyện chính sự, an tâm ngồi trên bậc ngọc bên ngoài Nguyệt Hoa điện lười biếng.

 

Chẳng mấy chốc, Lạc Vũ Trạch cầm một chiếc hộp gỗ được chạm khắc hoa văn phức tạp đi vào.

 

“Nam Yên, ta muốn bái kiến sư tôn, phiền ngươi đi thông báo một tiếng.” Lạc Vũ Trạch cười hì hì nói, trông hắn ta có vẻ rất vui.

 

Nam Yên vào trong thông báo. Sau khi được thần quân cho phép, nàng mời Lạc Vũ Trạch vào điện, thấy thần quân không có ý định để ý đến mình, nàng thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra ngoài.

 

Nhưng đúng lúc này, thần quân đột nhiên gọi nàng lại, nhìn vào chén trà, ra hiệu nàng dâng trà.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!