Chương 20

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Sư tôn đối xử với Nam Yên tốt quá, làm nàng ấy ghen tị đến phát hờn!

 

Hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa cùng nhau đi về phía Tê Hà các.

 

Sương Oánh vốn chỉ nói đùa, ai ngờ nàng thật sự bị trêu chọc đến đỏ mặt. Má nàng ửng hồng, vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu đến nỗi nàng ấy cũng muốn hôn một cái.

 

Hai người xô đẩy nhau đến bên ngoài cửa Tê Hà các, nô cười đến là vui.

 

"Ôi ôi ôi, A Yên ngươi thẹn thùng cái gì, có phải bị ta nói trúng tâm tư nên ngượng ngùng à?"

 

Xung quanh không có ai nghe nên Sương Oánh chẳng hề kiêng dè, vô tư nói: "A Yên, hay là ngươi ngủ với sư tôn đi, sau đó thổi gió bên gối, bảo sư tôn giúp đỡ ta."

 

"Ngươi tha cho ta đi, ngươi nhìn ta này, ta có mỗi một chút tu vi, e rằng còn chưa động thủ đã bị thần quân tiêu diệt rồi."

 

Sương Oánh nói: "Vậy ngươi đợi lần tới lúc sư tôn đến suối bế quan thì lén theo vào đi. Long tộc mà, ngươi cứ việc nhân lúc người mất kiểm soát mà đi thẳng vào, đợi chuyện đã rồi, ngươi cứ nói mình không cố ý, chỉ là vô ý xông vào, tất cả là do sư tôn không tự kiềm chế được bản thân."

 

Nàng: "..."

 

Cái quy trình này sao mà quen thuộc quá.

 

Sương Oánh vừa nói vừa đẩy cánh cửa gỗ của Tê Hà các ra. Hai người bước vào trong, vừa ngẩng đầu lên nhìn, cả hai đều không hẹn mà hóa đá ngay lập tức.

 

Bên trong Tê Hà các, có một người đang khoanh tay đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo, mái tóc đen khẽ lay động, không chút biểu cảm nhìn về phía các nàng. Chẳng phải chính là Lăng Tiêu thần quân sao.

 

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi cũng nên.

 

Nàng và Sương Oánh sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn - vị thần quân lạnh lùng không chút biểu cảm đứng trước mặt, cả hai thi nhau đổ mồ hôi lạnh.

 

"Sư... Sư tôn."

 

Sương Oánh vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói, liền cảm thấy mình nên chết quách đi cho rảnh nợ. Chân nàng ấy bủn rủn, liền quỳ sụp xuống.

 

Thấy ánh mắt sư tôn dừng trên người nàng, Sương Oánh vội vàng nhận lỗi: "Sương Oánh ăn nói hồ đồ, xúc phạm sư tôn, mong sư tôn trách phạt. Nhưng việc này không liên quan gì đến A Yên, nàng ấy chỉ đang lắng nghe đệ tử nói chuyện thôi."

 

Nam Yên mấp máy môi, nhưng chẳng nói được lời nào. Nàng cúi đầu, cũng không giải thích gì thêm, mặc kệ mọi hiểu lầm, thầm nghĩ bụng: cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi Lăng Tiêu cung, chẳng có gì to tát.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!