Chương 10

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Người này chính là người đã trực tiếp mua Ninh Linh vào phủ, nàng lập tức hiểu ra, đây tuyệt đối không phải thư nhà bình thường, mà là một tờ danh sách đòi mạng. Trên đó chắc hẳn ghi chép rõ ràng từng người mà Bùi Huyễn tiếp xúc, ra vào phủ lúc nào, gặp gỡ ai…

“Đã không biết chữ, mang nó theo làm gì?” Bùi Huyễn lạnh giọng hỏi tiếp, từng câu từng chữ đều nặng như búa tạ.

Thu Nguyệt bị dọa đến lắp bắp: “Nô tỳ… Nô tỳ chỉ là muốn mang thư về cho người nhà, hỏi thăm sức khỏe…”

Nàng ấy biết tình thế hiện tại cực kỳ nguy hiểm, dù thế nào cũng không thể để liên lụy tới Trương ca.

“Lại là một lời nói dối vụng về.” Bùi Huyễn nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh nhạt: “Ngươi không biết chữ, người nhà ngươi lại biết sao? Đã muốn bỏ trốn, gặp người thân rồi thì trực tiếp nói cũng được, cần gì viết thư? Nếu bây giờ ngươi chủ động khai ra rõ ràng, bản Hầu có thể tha cho ngươi một mạng.”

Thu Nguyệt đã bị dọa đến thất thần, môi run run muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ cúi đầu bật khóc: “Nô tỳ là nhất thời mê muội… Thật sự chỉ muốn về nhà nhìn một cái thôi…”

Dứt lời, Thu Nguyệt cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, cảm xúc sụp đổ, khóc òa lên như trẻ con.

Bùi Huyễn ngồi trên ghế gỗ tử đàn, vẻ mặt dần mất kiên nhẫn. Trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự tàn nhẫn lạnh lẽo, hắn khẽ xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói với Lâm Vi Đức bên cạnh: “Cạy miệng nàng ta ra, ta muốn nghe sự thật.”

“Rõ.” Lâm Vi Đức thu lại thanh đại đao, vác lên vai, rồi bước đến xách bổng Thu Nguyệt dậy. Người bên cạnh đã chuẩn bị sẵn tấm ván tra khảo, chỉ đợi ra tay.

Thu Nguyệt bị kéo đi, vùng vẫy điên cuồng, vừa khóc vừa gào xin tha.

Mấy tên thị vệ tiến lên, dùng dây thừng trói chặt nàng ấy xuống ván gỗ. Bên cạnh có hai người cầm sẵn bản trượng bằng gỗ đỏ, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lạnh như băng.

“Còn gì muốn nói không?” Lâm Vi Đức lạnh lùng hỏi.

Giờ phút này, ngay cả cơ hội giãy giụa Thu Nguyệt cũng không có, trông chẳng khác nào con heo sắp bị làm thịt dịp Tết. Nàng ấy khóc không thành tiếng, lắp bắp cầu xin: “Hầu gia… Nô tỳ biết sai rồi… Nô tỳ không dám bỏ trốn nữa đâu…”

Ninh Linh quay đầu lại nhìn Thu Nguyệt nằm trên tấm ván như cá chờ lên thớt, lòng bất an vô cùng. Nàng không biết tiếp theo Bùi Huyễn sẽ xử lý mình ra sao.

Chỉ mong sau vài trượng, Thu Nguyệt sẽ sợ hãi mà khai ra Trương ca, chứ không phải liều mạng cứng đầu rồi mất cả mạng sống.

“Ngươi, đúng là thông minh hơn nàng ta một chút.” Bùi Huyễn bỗng mở miệng, ý tứ sâu xa nhìn sang Ninh Linh.

Ninh Linh không hiểu rõ ý hắn, nhưng vẫn dũng cảm cúi đầu nhận tội: “Nô tỳ biết mình đã phạm vào quy củ, mong chủ tử nương tay xử phạt.”

Biết nhận sai, lại không nhận vào chuyện trọng tội bỏ trốn, đúng là khôn khéo hơn Thu Nguyệt rất nhiều.

Lúc trước nói dối một câu vì đói bụng, bây giờ lại xin tha một cách có chừng mực, quả là biết tiến biết lùi.

Ánh mắt Bùi Huyễn liếc nhìn bộ y phục xanh lục đã cũ của nàng. Váy áo chẳng mới mẻ gì, nhưng mặc trên người nàng lại tôn lên làn da trắng như tuyết, eo nhỏ mảnh mai, chỉ một tay là có thể ôm trọn.

Hắn vuốt nhẹ lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm: “Ngươi tên gì? Trong phủ phụ trách việc gì?”

Phía sau vang lên tiếng trượng nện nặng nề, Thu Nguyệt hét lên thảm thiết khiến người nghe sởn da gà.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!