Chương 19

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 11 0
Chương trước Chương tiếp
Nhưng rất nhanh, nàng lấy lại thần trí, hoảng hốt cúi đầu, chỉ mong hắn chưa kịp nhìn thấy vẻ giận dữ vừa rồi trên mặt nàng.

Hắn rõ ràng biết Thu Nguyệt chỉ là bị lừa, căn bản không phải nội gián trong phủ. Lúc ấy còn miệng hứa tha mạng, cuối cùng lại để nàng ấy ôm hy vọng sống mà tuyệt vọng chết đi.

Nếu đổi lại là người khác dám trừng hắn như thế, hắn tất sẽ một đao chặt mắt. Nhưng trước mặt là một mỹ nhân, đuôi mắt hoe đỏ, nước mắt ngấn đầy, lại còn cố cắn chặt môi, cố tỏ ra mạnh mẽ.

Trừng thì trừng đấy, nhưng trong ánh mắt ấy là cả một màn phong tình.

Hắn đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ khẽ véo lên khuôn mặt mềm mại của nàng.

Làn da nàng mềm như trẻ con, mịn màng như sứ mới nung. Ngón tay đeo ngọc lạnh băng, vừa chạm vào đã khiến Ninh Linh cứng người.

Nàng theo bản năng lùi về sau, không may làm nghiêng nghiên mực, đổ loang ra đất, dây luôn lên váy áo.

Bùi Huyễn không hề nổi giận, ngược lại bật cười khẽ: “Trốn cái gì?”

Bên trong động tĩnh khiến thủ vệ ngoài cửa là Lâm Vi Đức đưa mắt nhìn vào. Sau khi thấy rõ tình hình, hắn chỉ lặng lẽ thu ánh mắt về rồi tiếp tục đứng canh như không có gì xảy ra.

Ninh Linh cố gắng trấn tĩnh lại cảm giác rung chuyển trong lòng, vội vàng tìm cớ thoái lui: “Nô tỳ làm bẩn y phục, xin lui về trước.”

Dứt lời, nàng chẳng chờ Bùi Huyễn có cho phép hay không, đã lập tức xoay người rời đi, bước chân lộ rõ sự hoảng loạn như thể sau lưng có ma quỷ đuổi theo.

Khi nàng đi ngang qua Lâm Vi Đức, động tác vội vã mà bối rối khiến hắn không nhịn được liếc nhìn thêm hai lần.

Ngay lúc hai người vừa lướt qua nhau, một quả thanh mai đột ngột bay vút tới, xé gió lao thẳng về phía hắn ta, khiến hắn ta phải lập tức thu ánh mắt, nhanh tay đón lấy vật bay tới.

“Thưởng cho ngươi.” Bùi Huyễn nghiêng đầu, khoé môi mang theo nụ cười như có như không.

Nhưng Lâm Vi Đức biết rõ mình vừa khiến chủ tử mất vui. Hắn ta cắn một miếng thanh mai, một tiếng răng rắc vang lên rõ ràng.

Không khí trong thư phòng dường như cũng thoảng qua một mùi thanh lạnh tỉnh người. Bùi Huyễn tiếp tục đề bút, thản nhiên hỏi: “Ngon không?”

Lâm Vi Đức nhăn mặt, miễn cưỡng nuốt xuống vị chua trong miệng rồi trả lời: “Chua quá.”

Trở lại phòng, Ninh Linh dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình để trấn tĩnh. Sau đó, nàng mới lẩm bẩm: “Vừa rồi thế mà hắn lại chạm vào mặt mình…”

Chuyện này khiến nàng bất an đến không yên. Nam nữ khác biệt, theo lẽ thường không nên có loại tiếp xúc này mới đúng.

Ninh Linh đi tới đi lui trong phòng, trong lòng đầy lo lắng. Từ trước đến nay, giữa nàng và Bùi Huyễn vẫn luôn yên ổn, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng hôm nay hắn lại có hành động thân mật như thế, chẳng lẽ là có ý muốn giữ nàng lại bên người?

Không được, nàng phải nghĩ cách mới được. Không thể để tiếp tục thế này…

Đêm xuống, mang theo nỗi lo chưa vơi, Ninh Linh chìm vào giấc ngủ.

Từ hôm đó trở đi, tinh thần nàng luôn sa sút, nàng cố ý tránh mặt Bùi Huyễn.

Một ngày nọ, Bùi Huyễn đang được hầu hạ thì hỏi Tử Diệp: “Nàng ấy đâu?”

Tử Diệp đáp: “Hẳn là đang ở trong phòng.”

Liên tục mấy hôm không thấy mặt, Bùi Huyễn nhếch môi cười: “Người trong phủ ta đúng là sống sung sướng thật.”

Tử Diệp im lặng, không dám ngẩng đầu, sau mới dè dặt nói: “Nô tỳ lập tức đi gọi nàng ấy.”

Khi Tử Diệp đến thông báo, Ninh Linh đang cầm một quyển từ điển tự học chữ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!