Chương 5

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Thu Nguyệt giật mình hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt dò xét của Ninh Linh, nàng ấy vội cười gượng: “Thời tiết hôm nay đúng là nóng đến phát điên.”

Ninh Linh chỉ gật đầu đáp nhẹ: “Qua đợt này chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”

Thu Nguyệt đứng dậy thu xếp lại y phục, rồi lấy hai đôi giày vớ thêu tay mới làm xong đưa cho Ninh Linh.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Thu Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: “Ta thêu nhiều quá, cũng chẳng dùng hết, đưa ngươi một đôi đỡ phải mất công đi mua.”

Ninh Linh mỉm cười, đôi mắt cong cong như nước thu: “Vậy cảm ơn ngươi.”

Thật ra tay nghề thêu thùa của Thu Nguyệt rất khá, hai đôi giày này nếu đem ra bán rẻ một chút, chắc chắn sẽ có người mua.

Dù sống chung chưa lâu, Ninh Linh biết Thu Nguyệt là người hay để bụng. Trong lòng nàng ấy luôn cảm thấy thua kém nàng, một người có gương mặt thanh tú, thân hình yểu điệu, làn da trắng như ngọc, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như đang cười, khiến người nhìn không khỏi động lòng.

“Ngươi đẹp như vậy, sau này nhất định có tiền đồ hơn ta. Ta chỉ sợ ngươi khinh thường ta làm việc thô kệch thôi.” Thu Nguyệt bỗng thốt ra một câu đầy vị chua.

Ninh Linh mỉm cười, ngón tay khẽ vuốt đôi giày trong tay: “Chỉ là bề ngoài mà thôi, có gì phải để tâm. Ngươi khéo tay thế này, ta còn cầu không được.”

Nghĩ đến chuyện Thu Nguyệt tặng mình giày, Ninh Linh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Thế gian này người vì sắc mà động lòng không thiếu, nhưng người thật lòng thì hiếm lắm. Chúng ta là nữ nhân, cần phải cẩn thận hơn.”

Dứt lời, nàng liếc nhìn Thu Nguyệt, thấy đối phương đã cúi đầu, hai vành tai đỏ ửng, trông như đang đắm chìm trong men tình, nàng cũng không nói thêm nữa.

Giờ Hợi vừa đến, hôm nay chỉ có một vầng trăng mảnh treo thấp, ánh sáng lờ mờ, bóng cây lay động dưới gió nhẹ, tựa như cả trời đêm cũng đang ngầm trợ giúp Thu Nguyệt.

Ninh Linh lặng lẽ quan sát, phát hiện Thu Nguyệt mấy ngày nay đã lén thu xếp sẵn hành lý mang theo bên người.

Nàng nằm yên trên giường, trong đầu không ngừng cân nhắc xem có nên đi theo không?

“Ninh Linh, Ninh Linh, ngươi ngủ rồi sao?” Giọng Thu Nguyệt nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Ninh Linh không đáp lời.

Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xỏ giày, lôi hành lý từ gầm giường ra, không quay đầu lại mà lặng lẽ rời đi, còn khép kín cửa phòng lại.

Ninh Linh chờ thêm một lúc, xác nhận bên ngoài không có động tĩnh mới đứng dậy bám theo.

Bóng đêm đậm như mực, khắp nơi lặng ngắt như tờ. Những nơi bị cây cối và nhà cửa che khuất ánh trăng, tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón. Nàng cố tình thay bộ đồ xanh đậm của nha hoàn, màu sắc hòa vào bóng tối và cây cỏ, hoàn toàn không gây chú ý.

Phòng ở của hai người vốn nằm ở vị trí không có gió xuyên, mùa hè thì nắng chiếu suốt ngày, xung quanh phần lớn đều là nhà kho. Vài gian phòng có người ở, nhưng chỉ cần không đi sát qua thì rất khó bị phát hiện.

Vì đã biết đại khái tuyến đường di chuyển, Ninh Linh nhanh chóng bắt kịp bóng Thu Nguyệt.

Nàng âm thầm đi theo phía sau, dọc đường đến hơi thở cũng cố ý nén lại thật nhỏ.

Nếu lời Trương ca nói là thật, thì quả đúng trong thời gian một nén nhang, hai người không hề gặp bất kỳ thị vệ tuần tra nào.

Trong lòng Ninh Linh âm thầm mừng rỡ. Nàng không giống Thu Nguyệt, không mang theo hành lý, chỉ cẩn thận giấu vài lượng bạc vụn bên người.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!