Bắt Em Vào Tròng - Chương 10.1
Chương 10.1: Câu chuyện tàn khốc
Chuyển ngữ: Team Sunshine
Dù đàn ông có thô lỗ và không kiềm chế đến đâu thì sau khi trút bỏ dục vọng, họ vẫn rất ân cần.
Hoắc Mãng trần truồng xuống giường, lau sạch những gì còn sót lại trên thằng nhỏ, lấy thêm vài tờ giấy trở lại giường gỗ lau đi dịch nhờn giữa hai chân cô.
Cô gái đang nằm ngửa, dang rộng đôi chân thon dài và trắng nõn, mặt nóng như lửa đốt, hai tay không ngừng che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn anh, cái cổ như con thiên nga trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng, cô xấu hổ khi để anh tách chân của mình ra, nhưng cũng ngại ngùng không dám tự mình lau sạch.
Anh nhìn phản ứng đỏ mặt của cô rồi cười gian xảo, anh cũng không làm khó cô nàng da mặt mỏng tang này nữa.
Anh ôm lấy thân thể mềm yếu của cô, bộ ngực vạm vỡ áp vào lưng cô, lòng bàn tay to dễ dàng hướng về phía trước chui vào trong vạt áo, ôm lấy một bên bầu ngực cao chót vót.
Cô tưởng anh lại muốn thêm một lần nữa, cũng không dám thở mạnh, vật cứng nóng bỏng như cây gậy ở sau eo vẫn trực tiếp áp vào lưng cô, nhiệt độ cũng không hề giảm.
Sau một lúc tập trung suy nghĩ và nín thở, từ sau gáy, tiếng ngáy nhẹ và trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Lam Vãn vốn đang kinh ngạc, nghe thấy vậy, cơ thể cô liền thả lỏng ra, liếc mắt nhìn bàn tay to đang xoa nắn ngực mình, lông mi dài khẽ run lên, môi mím chặt xấu hổ, bàn tay thanh tú vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh.
Nhưng lòng bàn tay to lớn đột nhiên chống trả và bóp chặt hai đầu ngực của cô, cô hốt hoảng vội vàng thu tay lại, sợ phiền anh ngủ, làm anh tỉnh lại, lúc đó cô lại bị anh trêu chọc.
Mặc dù cô đang tới tháng, anh đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn ham muốn, nhưng những hành động khác của anh cũng đủ giày vò cô.
Lam Vãn nhìn anh không nhúc nhích nữa, lúc này thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt liếc nhìn hai tay che trước ngực, lỗ tai hơi nóng, nhắm mắt lại ngủ.
Trong lúc ngủ, cô vẫn ôm chặt chăn, trong lòng càng thêm sợ hãi, chỉ còn vài ngày nữa là hết kỳ kinh nguyệt.
Đến lúc đó, cô nên làm gì đây?
___
Hai ba ngày sau, Hoắc Mãng không còn nhốt cô cả ngày trong căn nhà nữa, ban ngày sẽ dẫn cô đi dạo xung quanh.
Phía đông của ngôi làng gần với rừng nguyên sinh, không khí trong lành và ẩm ướt đặc trưng của vùng Đông Nam Á.
Hai bên bờ sông được bao phủ bởi hai hàng cọ, có con sông hùng vĩ chảy qua rừng cây, hai bên bờ sông vô cùng rộng rãi, dòng chảy trong vắt, uốn lượn dài ngoằng không thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bên bờ, một cô gái mặc áo phông trắng ngồi trên một tảng đá lớn, khuôn mặt thanh tú và sáng sủa, mái tóc đen búi bằng que tre, gió mát thổi tóc mai xõa tung, tạo nên một bức tranh vô cùng độc đáo.
Trước khung cảnh tuyệt đẹp được thiên nhiên ban tặng trước mặt, cô gái bị bắt cóc đến đây cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhiệt tình hỏi những người xung quanh tên con sông này.
Người thanh niên lớn lên ở vùng đất hoang dã này, giang rộng đôi tay khỏe khoắn của mình, trầm giọng đáp rằng đây là sông Mê Kông, xa hơn nữa chính là vùng Tam Giác Vàng.
Cô bỗng tò mò và hỏi anh Tam Giác Vàng là gì.
Hoắc Mãng sững sờ, chỉ đáp: “Một địa điểm.” vừa nói anh vừa cầm thanh sắt nhọn xuống sông bắt cá.
Lam Vãn nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh, cô cũng biết Tam Giác Vàng không phải là một nơi tốt.
Nhìn người đàn ông cao lớn nhanh nhẹn bên sông, cô gái dè dặt có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô không biết nói từ đâu.
Có vài bộ quần áo đang may dở trong giỏ, một vài phần của chiếc tủ gỗ lăn lóc trong sân, như thể mọi việc đều bị dừng lại đột ngột trong một khoảnh khắc nào đó.
Lớp bụi mỏng trên mặt đất và mạng nhện ở các góc nhà đã chứng minh anh đã không bao giờ trở về nhà kể từ ngày đó.
Và anh không mấy hòa hợp với những người dân trong làng, một số người lớn tuổi trong làng khi nhìn thấy anh đưa cô đi dạo, thậm chí còn sợ hãi tránh né.
Vậy anh mang cô về đây để làm gì?
Đột nhiên, một bóng đen dài che khuất ánh nắng trước mặt, người đàn ông mang theo con cá lớn không biết đã lên bờ từ lúc nào, thấy cô ngẩn người, anh ngồi xổm xuống, lấy lòng bàn tay xoa xoa hai má cô, cười xấu xa rồi nói: “Sao thế? Em đang nghĩ đến việc sinh cho anh bao nhiêu đứa con à? Bốn đi, anh thích trẻ con.”
Đề tài này không thể tiếp tục được, cô khẽ cong mi, làn da mỏng đỏ ửng, nhanh miệng đổi chủ đề, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”
“Khi nào chúng ta kết hôn, ngủ với nhau rồi, chúng ta sẽ rời đi.” Anh đứng bên cạnh đáp lời, lấy ra con dao quân đội Thụy Sĩ mang theo bên mình, khéo léo cạo vảy con cá lớn.
Cô tròn xoe mắt, hoài nghi hỏi: “Kết hôn sao?”
Hoắc Mãng nheo mắt lại, cắm trực tiếp con dao quân đội Thụy Sĩ vào bụng cá, máu bắn đầy lên tay, anh thản nhiên nói: “Em là vợ của anh, phải tới quỳ lạy bố mẹ anh, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh cắt đôi con cá đã cạo vảy, rửa sạch, xiên vào cây tre, nhóm lửa, cải thiện bữa ăn cho cô vợ nhỏ.
Lam Vãn vẫn chưa nguôi ngoai sau cú sốc hôn nhân, cô đoán chuyện cưới xin ở đây có lẽ cũng đơn giản như cuộc sống ở đây vậy, điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là cô đã nghe Hoắc Mãng kể về bố mẹ anh.
“Mộ của họ ở trên ngọn đồi phía tây.”
Hoắc Mãng không đợi cô hỏi, giọng điệu hơi trầm xuống, đôi mắt đen xẹt qua một tia hung ác, nhìn về phía tây.
“Bố mẹ và bà của anh, họ đều đã chết.”
—