ZHIHU - Dây Tơ Hồng Nối Duyên - Chương 5
09
Khi Trình Vọng móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa xe, cả người tôi sững sờ.
“Chiếc xe này là của anh sao?”
Tôi thực sự rất khó liên hệ chiếc Mercedes-Benz này với một người hàng ngày chỉ biết cắm đầu kiếm tiền.
“Của sếp anh.”
Lúc này tôi mới để ý, Trình Vọng mặc vest.
“Anh lại đi làm thêm rồi, bây giờ đang làm ở công ty nào vậy?”
“Không phải em nói, làm thêm không có tiền đồ, chỉ kiếm được ít tiền mà lại tốn thời gian sao.”
“Em lúc nào…”
Tôi dừng lại, tôi thực sự đã nói như vậy.
Có lần ăn cơm, tôi nói với Trình Vọng, đại học thay vì dùng thời gian hiện tại để làm những công việc không có hàm lượng kỹ thuật như thế này thì tốt hơn nên nâng cao bản thân, như vậy sau khi tốt nghiệp sẽ có sức cạnh tranh hơn.
Đừng tham lợi nhỏ trước mắt, hãy nhìn xa trông rộng.
Không ngờ Trình Vọng lại để trong lòng.
“Vậy bây giờ anh làm gì?”
“Anh đang làm nghiên cứu phát triển kỹ thuật ở công ty phần mềm, chỉ là vị trí thực tập. Ngoài giờ học, phần lớn thời gian anh đều ở đó.”
Thảo nào tôi không gặp được anh ấy.
Một đường không nói gì, trong xe chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí có chút kỳ lạ không nói nên lời.
Sợi dậy tơ hồng trên cổ tay như thể gặp được người thân, quấn lấy Trình Vọng thành một cục tròn vo.
Tôi và Từ Xuyên ở bên nhau sao không thấy nó tích cực như vậy nhỉ.
“Đến rồi.”
“Ồ.”
Tôi chậm rãi tháo dây an toàn xuống xe, định chào tạm biệt Trình Vọng.
Đột nhiên Trình Vọng cũng mở cửa xe, giơ tay kéo tôi vào lòng.
Khuôn mặt tôi áp vào ngực Trình Vọng, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ấy.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của chàng trai truyền sang người tôi, khiến tôi nóng bừng cả người.
Tim bắt đầu đập loạn.
Tôi đỏ mặt dữ dội, nhẹ nhàng đẩy anh ấy: “Anh làm gì vậy?”
Trình Vọng mới buông tôi ra, tôi ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt anh ấy không được tốt lắm.
Môi mím thành một đường thẳng, tầm mắt nhìn về phía cửa ký túc xá của tôi.
“Sao vậy?”
Trực giác của tôi cho thấy có chuyện không ổn, tôi nhìn theo ánh mắt anh, lập tức sững sờ.
Trước cửa ký túc xá, Lưu Hi đang ôm chặt Từ Xuyên, mắt cô ấy đỏ hoe, còn Từ Xuyên thì không đẩy cô ấy ra.
Nhìn tư thế này, hẳn là đã được một lúc rồi.
Đột nhiên tôi hiểu ra: “Vừa nãy bọn họ…”
Trình Vọng chẳng giải thích gì mà chỉ nói: “Em quả thật không có mắt nhìn đàn ông.”
Với tình huống này, tôi thật sự chẳng thể cãi lại được.
Lần đầu bị phản bội, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.
Tôi mở cửa xe lần nữa: “Anh có việc gì cần làm không? Hay là cho em trốn trong xe của anh một lúc đi?”
Tôi vừa nói xong, Trình Vọng liền cười.
Anh đóng cửa xe lại, trực tiếp kéo cổ tay tôi đi tới.
“Anh làm gì vậy?”
“Cung cấp dịch vụ hậu mãi.”
Từ Xuyên rõ ràng không ngờ tôi lại quay lại nhanh như vậy.
Thậm chí cả Lưu Hy cũng hoảng sợ.
Cô ta lập tức buông eo Từ Xuyên ra: “Bắc Tinh cậu đừng hiểu lầm, tôi, tôi uống say nên bị choáng váng, đàn anh chỉ đỡ tôi một chút thôi.”
“Tôi chưa thấy say rượu mà lại đỡ nhau lâu như thế.”
Trình Vọng quả thật là cây súng thay tôi, trực tiếp phản bác lại.
Khuôn mặt Từ Xuyên cũng hơi khó coi, anh ta đưa tay muốn kéo tôi sang: “Bắc Tinh, anh có thể giải thích mà…”
Tôi giống như đang trốn tránh thứ gì đó ghê tởm vậy, vội vàng trốn sau lưng Trình Vọng.
“Anh Từ, em không có ý trách anh đâu. Anh thực sự thích Lưu Hy thì cũng chẳng có gì to tát.”
Dù sao thì họ mới là người xứng đôi, người liên tục cố xen vào chính là tôi.
Tôi gãi đầu: “À cái kia, hay là chuyện của chúng ta cứ gác lại như thế này nhé, coi như là hôm nay anh với Lưu Hy hẹn hò, mời tụi em đến ăn thôi.”
Nói xong, Từ Xuyên không nói gì, Trình Vọng lại cười.
Đó là nụ cười phát ra từ tâm.
Nhưng mặt Từ Xuyên lại trầm xuống: “Bắc Tinh, thật ra em chưa từng thích tôi, đúng không?”
“Anh nói xem đây có phải là được voi còn đòi tiên không, rõ ràng là anh chủ động hôn người khác trước, sao giờ lại quay ra đổ lỗi cho tôi!”
Tôi giận dữ vô cùng, trừng mắt nhìn Trình Vọng: “Đàn ông các anh đúng là chẳng có một ai tốt lành!”
“Hôm đó anh đã nói với em khi anh chơi bóng rổ rồi mà, em không tin thôi.”
Tôi mím môi không lên tiếng, Trình Vọng cũng không nhắc lại chuyện này: “Tối nay em có về ký túc xá không?”
“Không về.”
Tôi chẳng muốn về đối mặt với cái bộ mặt trà xanh của Lưu Hy: “Anh tìm giúp em một khách sạn đi, em ở tạm một đêm, chờ mai họ tỉnh rượu rồi nói chuyện sau.”
Trình Vọng nhìn tôi một cái, rồi nổ máy xe.
10.
Xe chạy mãi về phía Bắc, thấy sắp ra khỏi khuôn viên trường đại học tôi mới thấy không ổn: “Phía bên kia không phải có một khách sạn ư?”
“Em còn nhỏ xíu mà đi ở khách sạn làm gì?”
“Vậy em đi đâu?”
“Anh có một căn hộ ở Bắc Kinh, tạm thời cứ đưa em đến đó ở một đêm vậy, dù sao em cũng là quý cô VIP đã bỏ ra 888 tệ rồi, giờ tiền bị hoàn trả rồi thì đương nhiên anh phải phục vụ em chứ.”
Nghe thế, đây có phải lời nói của con người không?
Tôi hừ hừ hai tiếng nhưng không phản đối, mấy giây sau tôi chợt nhận ra: “Khoan đã, anh nói ở Bắc Kinh, anh có một căn hộ á?”
“Em có ý kiến gì à?”
“Vậy nghĩa là anh không hề nghèo!”
“Anh có từng nói rằng anh nghèo à?”
Tôi nghĩ lại xem, đúng là anh chưa từng nói như vậy.
“Vậy sao anh còn giả nghèo đi làm, để trải nghiệm cuộc sống à?”
“Anh chỉ đi làm thôi, chứ không hề giả nghèo.” Trình Vọng liếc tôi một cái: “Hơn nữa ngoài bất động sản, từng xu anh tiêu đều là do anh tự kiếm ra, như thế không phải mãn nguyện hơn sao?”
Tôi chẳng thấy thế.
Một đứa phế vật như tôi thích hưởng thụ và ăn không ngồi rồi hơn.
Mãi đến khi tới nhà Trình Vọng tôi vẫn chưa hoàn hồn sau sự thật anh ấy là thiếu gia nhà giàu.
Mấy nay tôi vốn tưởng rằng dù mình mất tình yêu thì cũng tốt hơn Trình Vọng, ít nhất tôi không phải lo tiền học phí.
Nào ngờ hóa ra tôi mới là đứa ngốc.
Trước khi đi ngủ, tôi hỏi Trình Vọng: “Anh nói em cố tình theo đuổi Từ Xuyên, có phải là em sai rồi không?”
“Em vẫn còn buồn sao?” Trình Vọng mím môi: “Em… có thích Từ Xuyên nhiều lắm không? Nếu mà em thực sự…”
“Em không thích.”
Tôi ngắt lời Trình Vọng, lấy hết can đảm mới mở lời: “Trình Vọng, em nói cho anh một bí mật nhé. Mắt em, có thể nhìn thấy nhân duyên của người khác, ngay từ đầu em đã biết Từ Xuyên và Lưu Hy mới là một đôi.”
Nói xong tôi thở dài: “Nói vậy thì em có phải rất xấu xa không, đã biết sau này họ sẽ ở bên nhau mà em vẫn cố tình chen vào làm vật hy sinh.”
Thật ra bây giờ nghĩ lại thì chắc là do tôi không cam tâm nhỉ.
Muốn đấu tranh lại với số phận, cố tình tạo cho mối tình đơn phương của mình một cái kết.
Giờ nghĩ lại thì thật là ngây thơ.
Nửa ngày trôi qua, Trình Vọng vẫn không nói gì, anh nhìn tôi chằm chằm, không nói là tin cũng không nói là không tin.
Trình Vọng từ từ tiến lại gần tôi: “Vậy em hãy xem của anh xem sao.”
“Xem gì?”
Khoảng cách ngày càng gần, gần đến nỗi tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
“Xem xem anh… và ai mới là một đôi?”
Tôi bị quỷ ám.
Tôi nắm chặt hai tay, từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn sắp rơi xuống.
Chờ mãi, Trình Vọng vẫn không có động tác gì tiếp theo.
Tôi mở mắt ra lần nữa thì thấy tên này vẫn đứng nguyên vị trí đó, cười với tôi bằng khóe miệng.
“Nhắm mắt làm gì thế?”
Anh ấy hạ giọng.
“Anh muốn em giúp anh xem thử, có phải nhân duyên của anh là nhân dân tệ hay không.”
“Cút ngay!”
Trình Vọng cười, đứng dậy xoa xoa tóc tôi: “Đừng ngụy biện kiểu nạn nhân có tội ở đây, cũng đừng bao biện cho mấy thằng khốn nữa, tắm rửa rồi đi ngủ nhanh đi.”