ZHIHU - Dây Tơ Hồng Nối Duyên - Chương 6
11
Hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp làm cho tỉnh giấc.
Tôi mơ màng, bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Từ Xuyên: “Bắc Tinh, tối qua em không về ký túc xá, giờ em đang ở đâu?”
Não tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ “Ừ” một tiếng.
Nhưng Trình Vọng ngủ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, gõ cửa: “Tỉnh rồi thì ra ngoài đi, sáng anh còn có tiết nữa.”
Người bên kia điện thoại hơi tăng âm lượng: “Giờ em đang ở cùng Trình Vọng à?”
Nhận ra được tình hình, tôi thong thả ngồi dậy: “Tôi ở cùng ai hình như không liên quan đến đàn anh thì phải.”
“Tối qua thực sự chỉ là hiểu lầm, anh không có cảm tình gì với Lưu Hy cả, hơn nữa cô ấy cũng luôn thích Trình Vọng, anh…”
“Đàn anh, hay là anh muốn nói anh thích tôi.”
Tôi cười: “Nếu như lúc đầu Trình Vọng không chơi thân với tôi, anh sẽ tiếp cận tôi nhanh như vậy sao?”
“Anh không thích tôi, anh chỉ là không muốn thua cuộc mà thôi.”
Đúng vậy, Từ Xuyên chỉ không muốn bị thua.
Đến tận bây giờ tôi mới hiểu ra.
Cuộc sống lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Tôi chia tay với Từ Xuyên, tôi từ chối việc anh ta muốn quay lại, chỉ trở thành một cựu học sinh trung học bình thường.
Điều làm tôi ngạc nhiên là rốt cục Lưu Hy cũng không đến với Từ Xuyên, ngược lại, gần đây cô nàng lại để mắt đến một anh chàng ở khoa bên cạnh, nghe nói ngày nào cũng chăm chỉ mang đồ ăn sáng đến cho anh ta.
Đến bây giờ tôi vẫn không biết cô nàng Lưu Hy nghĩ gì, tại sao lại thấy một người yêu một người.
Nhưng những chuyện này cũng đâu liên quan gì đến tôi, bây giờ càng cức thủ hơn, đó là mối quan hệ giữa tôi và Trình Vọng.
Chúng tôi hiện tại có thể coi là trên tình bạn, dưới tình yêu.
Anh ấy hằng ngày tan làm sẽ cùng tôi ăn tối, thậm chí cũng sẽ cùng tôi tới lớp, ở trong mắt người khác chúng tôi trông giống như đã yêu nhau nhưng chỉ có tôi biết Trình Vọng chưa từng tỏ tình với tôi.
Nhưng tôi cũng không vội, dù sao tôi cũng biết “Thiên cơ.” trước anh ấy.
Chúng tôi sẽ ở bên nhau, sớm hay muộn thôi.
Hôm đó chúng tôi đi dạo sau khi ăn tối, tôi kể cho anh ấy nghe một tin đồn mới biết gần đây.
“Anh có biết không, cô giáo tiếng Anh của chúng em thực ra là một cặp với viện trưởng của anh, hai người họ sợ lộ chuyện tình cảm ở văn phòng nên đã kết hôn bí mật.”
“Còn một chuyện khác cũng buồn cười lắm, hôm trước đứa bạn cùng phòng của em tỏ tình với một cậu ở khoa Quản lý kinh tế rồi bị từ chối thẳng thừng, nó khóc cả đêm rồi còn chặn luôn cả thằng bé kia, nói là sau này sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy thằng đó nữa. Em thấy thằng bé đó chắc cũng không biết, nhân duyên của hai đứa nó thực ra đã nối với nhau rồi, ôi, sau này sẽ phải chờ mà xem cái cảnh đuổi vợ về rồi lại hối hận.”
Cuối cùng, Trình Vọng sau khi lắng nghe tôi kể xong thì hỏi tôi: “Còn em thì sao?”
“Hả?”
“Em đã gặp được một nửa của mình chưa?”
“Anh, không phải là anh không tin sao, hỏi em làm gì?”
“Anh không tin nhưng người anh thích lại tin.”
Tôi cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp: “Anh nói cái gì?”
Trình Vọng đột ngột lấy từ trong túi quần ra một sợi chỉ đỏ, cúi đầu buộc vào cổ tay tôi, sau đó lại buộc đầu kia sợi chỉ đỏ vào tay mình: “Từ hôm nay trở đi, anh làm người đó được không? Em… Em có muốn làm người định mệnh của anh không?”
Trên cổ tay tôi, hai sợi chỉ đỏ hữu hình vô hình chồng lên nhau, tim đập nhanh như bay.
“Anh thích em sao? Từ lúc nào vậy…”
“Chắc là từ lúc sẵn lòng tặng em gói giấy ăn đấy, dù sao hôm đó về anh cố tình chọn trận bóng rổ Từ Xuyên không giỏi nhất để đưa em đi.” Trình Vọng cười khẽ: “Có thể em không biết nhưng trong số những đơn em từng đưa, em là đơn duy nhất anh muốn từ bỏ khi đã làm bấy lâu nay.”
Đây là lời tỏ tình quái quỷ gì thế.
Nhưng nước mắt tôi vẫn tràn ra.
“Thực ra có một chuyện em cũng đã nói dối anh.” Tôi nhìn Trình Vọng: “Người ở đầu sợi chỉ hồng là anh.”
Tôi vừa dứt lời, thế giới như chìm vào im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ngay khi tôi nghi ngờ liệu Trình Vọng có hiểu ý mình không, anh ấy đã lên tiếng.
Cả con người anh ấy như mang theo phong ba bão táp sắp tới.
“Vậy tức là, em vốn biết mình sẽ trở thành vợ anh, còn bảo anh giúp em theo đuổi những gã đàn ông khác sao?”
Chết tiệt, tôi quên mất việc này!
“Là anh đề nghị trước mà, việc của em nhiều nhất chỉ là nghe theo thôi.”
“Nghe theo?”
“Ý em là, em đang noi theo lời chỉ dạy của ông xã.”
Trình Vọng nghiến răng nghiến lợi:
“Phải, noi theo cả cái sợi chỉ hồng đã chuyển sang màu xanh lá cây.”
Tôi xông lên ôm anh ấy, tranh thủ hôn lên môi anh ấy trước.
Dần dần cơn giận tan biến, anh ấy chủ động hôn lại tôi.
Sợi dây tơ hồng trên ngón tay chúng tôi quấn chặt vào nhau, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không còn phải xa cách nhau nữa.
Hết