Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 1
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Vào cuối tháng năm, thành phố Du hanh khô và oi bức. Mặt đường nhựa bị nắng thiêu đốt đến mức bỏng rát, còn lan can sắt dưới bóng cây cũng nóng bừng bởi những tia nắng gắt xuyên qua từng kẽ lá.
Hứa Trăn mặc quần dài đen chuyên nghiệp và áo sơ mi lụa trắng. Sau khi rời khỏi trường học, cô đi vào một trung tâm thương mại, từ xa đã thấy một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi đang xem chất liệu vải của bộ quần áo được trưng bày bên ngoài cửa hàng.
Người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn uốn xoăn nhẹ, khoác bên ngoài một chiếc áo dệt kim hở cổ màu đỏ rực và mặc bên trong một chiếc váy hoa rộng màu xanh đậm. Nhìn tổng thể, bà còn có vẻ sành điệu hơn cả Hứa Trăn, người chỉ mới ngoài hai mươi.
Hứa Trăn cúi đầu, cảm thấy hơi nóng bên ngoài làm trán cô lấm tấm mồ hôi. Nhất là khi cô mặc quần dài áo sơ mi dài tay, cúc cổ được cài chỉnh tề, gió điều hòa từ trung tâm thương mại thổi qua khiến mồ hôi trên người cô dính dấp, khó chịu.
Cô tiến lại gần người phụ nữ, khẽ chào: “Chào dì Trần.”
“Ôi trời, Tiểu Trăn, cháu đến rồi à? Đến đây, đến đây, chất liệu vải của cửa hàng này khá tốt đấy, cháu xem thử đi.”
Trần Quế Liên đặt bộ quần áo lên người cô để so sánh. Bà ta đã kẻ lông mày, màu lông mày hơi đậm, làn da nhăn nheo dính chặt vào phần mắt hõm vào, trông có vẻ khôn khéo.
Hứa Trăn cúi đầu phối hợp theo động tác của bà.
Trần Quế Liên thích nhất là vẻ ngoan ngoãn này của cô, dễ dàng điều khiển.
Bà ta lại dẫn Hứa Trăn đi dạo quanh trung tâm thương mại, mua rất nhiều quần áo và váy, cả mặc ở nhà lẫn đi ra ngoài.
Giữa chừng Hứa Trăn đã từ chối vài lần, nhưng Trần Quế Liên nói rằng cô sắp làm con dâu của bà ta, tiêu chút tiền này cũng xứng đáng.
Đi dạo một lúc lâu, Trần Quế Liên và Hứa Trăn vào một quán cà phê bên ngoài trung tâm thương mại để nghỉ ngơi.
Quán này được trang trí theo phong cách cổ điển, quầy lễ tân có những đèn ngọc lục bảo lấp lánh, tông màu nâu đỏ khiến cho tên các loại cà phê trên tường trở nên cao cấp mang hơi hướng phương tây.
Mỗi bàn đều trải khăn ren hình vuông trắng tinh, lọ hoa sứ trắng hình bầu dục trên bàn cắm không phải mẫu đơn thì cũng là hoa sen.
“Tiểu Trăn, cháu và Gia Hằng đã hẹn hò được nửa năm rồi nhỉ.”
Hơi nóng từ cà phê khiến mắt kính của Hứa Trăn phủ một lớp sương trắng, cô giơ tay chỉnh lại kính rồi gật đầu.
” Gia Hằng nhà dì không phải dì nói quá đâu, từ nhỏ đã xuất sắc rồi, mỗi lần thi đều đứng nhất, đi học ở Bắc Kinh đã là minh chứng tốt nhất rồi, đúng không? Hơn nữa, Gia Hằng hiện đang làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, chẳng phải tốt hơn so với lương giáo viên hai ba nghìn của cháu mỗi tháng sao?”
Hứa Trăn nhìn vào cốc cà phê trước mắt, hiện lên từng tầng gợn sóng, lớp bọt sữa trắng được làm tinh tế và gọn gàng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cổ Hứa Trăn, gọng kính bạc trên tai phản chiếu lấp lánh, làn da trắng muốt ở cổ như phản chiếu ánh sáng.
Người đàn ông ngồi bàn chéo sau cô nhấp một ngụm latte, đôi chân dài của anh vắt chéo, cổ áo sơ mi kẻ sọc đen xanh hơi mở, toát lên vẻ phong trần. Đặc biệt là chiếc vòng bạc trên cổ càng làm nổi bật sự kiêu ngạo và bất cần của anh, ánh mắt sắc bén như sư tử lơ đãng lướt qua ánh sáng rực rỡ phía trước.
Trần Quế Liên nói có phần chói tai, nhưng bà ta lại cảm thấy nói như vậy không có gì không ổn, bởi vì bà ta tin rằng sự thật là như vậy.
“Nhưng dì cũng hài lòng với công việc của cháu, cháu và Gia Hằng cũng xứng đôi, một người làm việc bên ngoài, một người chăm sóc gia đình. Làm giáo viên cũng rất tốt, sau này dạy con cái cũng thuận tiện hơn.”
“Nhưng Tiểu Trăn à, ba đời nhà họ Tôn, dì và ba thằng bé cũng chỉ một mình Gia Hằng là con trai. Gia Hằng năm nay hai mươi sáu tuổi, ở tuổi của thằng bé nhiều người đàn ông đã có con chạy khắp nơi rồi.”
“Nhưng Gia Hằng lại rất thật thà, chính trực, chỉ có cháu là bạn gái duy nhất, ngày cưới của hai đứa cũng sắp được định rồi, dì… Ồ không, Tiểu Trăn, con nên gọi là mẹ rồi đấy.”
Trần Quế Liên nói xong cười một tiếng, màu son đỏ đậm trên khuôn mặt nhăn nheo khiến miệng bà ta trông như cái chậu máu của một con yêu quái thành tinh của đại thụ trên núi đen.
Bà ta thu lại nụ cười, bắt đầu dạy bảo Hứa Trăn: “Con cũng không còn trẻ nữa, hai mươi bốn tuổi đã lỡ mất độ tuổi sinh sản tốt nhất rồi, mẹ là người lớn trong gia đình muốn các con sớm sinh con. Bây giờ đang trong giai đoạn chuẩn bị hôn lễ, các con có nhiều thời gian để có con.”
“Đàn ông thì vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, mẹ hy vọng con bây giờ có thể tạm dừng công việc, mang thai rồi kết hôn, dù sao ba tháng đầu cũng không lộ rõ, không ảnh hưởng đến việc làm cô dâu xinh đẹp. Con thấy sao, Tiểu Trăn?”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê