Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 132
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
“Lâm Minh Sóc đã sớm lấy được lá thư tố cáo của Lý Tử Duệ trước khi chết, trong đó có cuốn sổ ghi chép đang nằm trong tay anh ta, anh ta đã nộp đơn lên cấp trên, vụ án đã được chấp nhận và điều tra.”
“Anh Nghị, trong cuốn sổ ghi chép đó có liên quan đến thị trưởng Lư và trưởng phòng Trương, cục phòng chống tham nhũng đã ra tay.”
Ngón tay của Trì Nghị gõ lên bàn, nhìn ra ngoài trời mưa, nói một câu: “Chỉ có hai người này thôi à?”
“Đúng vậy, cao hơn họ thì họ không dám điều tra.” Cao Trì lập tức hỏi tiếp: “Anh Nghị, Lâm Minh Sóc định đến khám xét Kim Ngọc Môn, tôi phải ứng phó thế nào?”
“Đợi tin của tôi ngày mai.”
Cao Trì lập tức đáp lời.
Chỉ là, anh ta muốn nói lại thôi, mãi chưa cúp máy, sau đó lên tiếng lần nữa: “Anh Nghị…”
“Nói đi.”
“Tập đoàn lần này có qua được không?”
Trì Nghị lại gõ nhẹ lên mặt bàn, như giọt mưa rơi trên cửa sổ, đồng loạt vang lên.
“Cao Trì, cậu đã từng hối hận chưa?”
“Tôi chưa từng hối hận.” Anh ta trả lời nhanh gọn, không nói về tương lai, ít nhất lúc này anh ta rất kiên định.
“Đó là vì cậu còn trẻ.”
Cao Trì không ngờ Trì Nghị lại nói như vậy nên có chút bối rối. Anh ta bước vào Kim Ngọc Môn năm hai mươi tuổi, ban đầu anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ, bưng bê, làm việc vặt.
Năm đó vừa đúng thời điểm kỷ nguyên mới mở ra, cánh cửa của thế kỷ 21 mở ra, tư tưởng mới và trào lưu mới của thiên niên kỷ bắt đầu va chạm.
Anh ta tay chân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt. Đúng lúc đó là dịp Tết Nguyên đán, Trì Nghị và cấp cao của tập đoàn đến Kim Ngọc Môn, anh ta mạnh dạn nói ra những sáng kiến phát triển tương lai của Kim Ngọc Môn và được Trì Nghị chú ý.
Sau đó anh ta dần trở thành người nắm quyền của Kim Ngọc Môn, tất cả đều nhờ sự bồi dưỡng của Trì Nghị.
Trì Nghị khẽ cười, nhưng khóe miệng không nhếch lên nhiều, rất nhẹ.
“Cậu chưa lập gia đình, không có ràng buộc, nên không hối hận.”
Cao Trì dường như hiểu lời của anh, anh ta khẽ nói: “Anh Nghị, tôi luôn nghĩ rằng anh không cần lập gia đình.”
Trì Nghị rất thản nhiên: “Ừ, trước đây tôi cũng nghĩ vậy.”
Cao Trì không nói thêm gì nữa.
Trì Nghị cúp máy, ngồi một mình bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ rất lâu, mưa cũng rơi rất lâu.
Ánh mắt anh không rời khỏi chiếc giường lớn kia dù chỉ một phút.
Cho đến khi bầu trời phía xa bắt đầu chuyển sang màu trắng xám, ánh sáng mờ ảo của buổi sớm chưa kịp ló dạng.
Mưa dần ngớt, anh ngồi một mình lắng nghe cơn mưa rả rích suốt đêm, trên vai đọng lại lớp sương sớm.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trì Nghị đã đến một căn nhà nhỏ biệt lập ở vùng ngoại ô. Anh thuần thục mở cánh cổng gỗ bên ngoài.
Hương trầm cổ xưa tràn vào mũi, chiếc chuông cửa cổ điển màu xanh đen treo cạnh cửa gỗ đàn hương. Nhưng thay vì bấm chuông, anh lại gõ nhẹ hai lần.
Cơn gió nhẹ buổi sáng sau cơn mưa thổi qua, chiếc chuông gió bằng gỗ ở cửa khẽ rung, phát ra tiếng leng keng trong trẻo như tiếng chim rừng về tổ.
Gõ hai lần mà không ai đáp, Trì Nghị nhấc chậu cây trên bậu cửa sổ, nhưng dưới chậu chẳng có gì.
Anh định gõ tiếp thì bên trong vọng ra tiếng nói: “Đừng gõ nữa, cửa không khóa.”
Giọng nói đó đầy nội lực nhưng lại bình thản như nước.
Trì Nghị đẩy cửa bước vào, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng, tay cầm chiếc quạt lá cọ, cởi trần, nằm nghiêng trên ghế bập bênh.
Ông ấy trông rất trẻ, nhìn dáng vẻ không thể đoán tuổi ra tuổi của ông ấy, chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt là dấu hiệu của tuổi tác, nhưng dựa vào đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và thái độ có thể đoán ông ấy khoảng năm mươi tuổi.
“Sao chú không khóa cửa?”
“Tôi đâu có làm điều gì trái lương tâm, không sợ ma quỷ đến gõ cửa.”
Lời ông ấy như có ý riêng.
Trì Nghị cười nhẹ, trên bàn còn sót lại chút trà vụn, trong ấm trà nước vẫn còn ấm. Anh pha một ấm trà Long Tỉnh thượng hạng trước mưa.
“Cháu không đến đây chỉ để pha trà cho tôi chứ?” Ông ấy không quay lại, nhưng giọng đã lọt vào trong tai Trì Nghị.
“Vừa đúng mà cũng không đúng.”
“Ồ? Nói thử xem.”
“Cháu định để tập đoàn đổi cách làm ăn.”
Nghe đến đây, người đàn ông vốn đang nằm ngả ra lập tức ngồi dậy, khẽ lay động chiếc quạt lá cọ trong tay, tỏ vẻ hứng thú.
“Lữ Trạch Bình và Trương Dũng bị bắt rồi.”
Người đàn ông chỉ ậm ừ, dường như không bất ngờ, nói: “Trong vài năm tới sẽ có nhiều người mất mũ quan lắm. Họ bắt đầu chiến dịch chống tham nhũng rồi, đừng nhìn mấy năm qua suôn sẻ mà tưởng. Để yên lòng cấp trên, họ phải đưa ra vài người làm gương, không thì làm sao hưởng ứng lệnh nhà nước, tạo uy tín được.”
Trì Nghị cười: “Chú hai, chú không còn trong giang hồ mà nhưng vẫn không có gì qua mặt được chú.”
Ninh Vĩnh Khuyết liếc mắt nhìn anh.
“Cháu muốn rút sạch nghiệp vụ của tập đoàn là điều không thể. Kinh doanh ở nước ngoài thì không ảnh hưởng, nhưng ở trong nước, cháu nói một câu không làm là họ tha cho cháu chắc?”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê