Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 133
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
“Cháu không nói ngừng chỉ là đổi hình thức. Hiện tại Kim Sa quá lộ liễu rồi, tương lai là xã hội pháp trị, có những thứ không thể để lộ rõ ràng nữa.”
Trì Nghị nói đến “xã hội pháp trị” với giọng điệu hờ hững, đầy châm biếm.
Ninh Vĩnh Khuyết lập tức hiểu ý của anh.
“Đổi hình thức cũng không phải nói đổi là đổi ngay được, huống hồ hiện tại Kim Sa lại đang gặp rắc rối lớn như vậy, dù sao vẫn cần người đứng ra xử lý hậu quả.”
Lúc này, trà đã sôi. Trì Nghị rót một tách và đặt trước mặt Ninh Vĩnh Khuyết.
“Cháu đến tìm chú để mời chú ra mặt, trở lại quản lý Kim Sa.”
Ninh Vĩnh Khuyết phe phẩy quạt, nâng tách trà lên rồi lại lắc mình trên ghế bập bênh, vẻ mặt ung dung.
“Năm đó đại ca của tôi giao Kim Sa cho cháu, không thể nói là không coi trọng cháu. Những năm qua phát triển đúng như ông ấy dự đoán. Hiện tại Kim Sa gặp khó khăn lớn, nhưng đối với cháu thì không phải không giải quyết được.”
“Cháu đã nói rồi, muốn đổi sang một hình thức sạch sẽ. Nếu vẫn dùng cách cũ để giải quyết, con đường tương lai sẽ khó đi, chi bằng một lần dứt điểm.”
“Trong thời gian tới, cháu sẽ chuyển giao tài sản chính của tập đoàn, nhờ chú hai trông nom. Khi đó Kim Sa chỉ còn lại cái vỏ rỗng, sau khi tuyên bố phá sản, với khả năng của chú, việc tập đoàn đổi tên đổi họ, tái cấu trúc cũng không phải là chuyện khó. Sau này kinh doanh hợp pháp, chẳng phải hợp ý chú hơn sao?”
Năm xưa khi theo Kim Dương Bình, Ninh Vĩnh Khuyết đã đề xuất kế hoạch này.
Ông ấy cho rằng cốt lõi của họ là kiếm tiền, đã là kiếm tiền thì cần gì phải bám vào những thứ đó? Sòng bạc, câu lạc bộ ăn nên làm ra ở nước ngoài, nhưng ông ấy không mấy lạc quan về trong nước. Quy mô của Kim Sa đã không nhỏ, không cần phải tham lam vài đồng lẻ ở trong nước nữa.
Ông ấy không phủ nhận họ bắt đầu lập nghiệp từ những ngành nghề phi pháp, nhưng bao năm qua, quạ đen cũng phải ngụy trang thành bồ câu để thích nghi với môi trường. Bề ngoài sạch sẽ, hài hòa, chẳng phải tốt cho tất cả sao?
Chỉ là lúc đó Kim Dương Bình kiêu ngạo nên không chấp nhận.
“Thế còn cháu?” Ông ấy tinh ý bắt được ý trong lời của Trì Nghị.
Trì Nghị nâng tách trà, thổi bay bọt trên bề mặt rồi mở miệng: “Cháu cũng muốn đổi cách sống.”
Ninh Vĩnh Khuyết đặt tách trà xuống, ngẩng lên nhìn anh: “Sao cơ?”
“Chuyện này cần có người đứng ra giải quyết hậu quả thì tập đoàn mới đi xa được. Người đó, cháu là thích hợp nhất.”
“Trì nhi.” Ninh Vĩnh Khuyết đột nhiên gọi một tiếng: “Điều này không giống cháu chút nào.”
“Chú hai, cháu cũng mệt mỏi với cuộc sống này, hơn nữa càng không muốn ai phải lo lắng cho cháu.”
“Ồ?”
Cái “ai” đó thật khiến người khác phải suy nghĩ.
“Ai mà lại có sức ảnh hưởng lớn thế?”
Trì Nghị khẽ cười: “Cháu chỉ muốn cho cô ấy một cuộc sống bình yên, đó là lựa chọn của cháu, không liên quan gì đến cô ấy.”
Ninh Vĩnh Khuyết nhìn anh rất lâu, nói: “Trì nhi, tôi không có con, nhìn cháu lớn lên, từ nhỏ đã bồi dưỡng cháu, còn có tâm hơn cả đại ca. Trước đây tôi vẫn nghĩ, cháu không phải người dễ dàng động lòng.”
Trì Nghị không nói gì.
Hồi nhỏ gia đình anh nghèo khó, anh có hai người anh cùng mẹ khác ba. Thời đại nhảy vọt, gia đình bị phá sản, chồng của mẹ Trì khi đó trở thành vật hi sinh của chiến dịch sản xuất.
Sau đó, nạn đói bùng phát khắp nơi, mẹ Trì mang theo hai con trai về phương Nam kiếm sống, làm thuê cho một gia đình giàu có. Nhưng vài năm sau, chủ nhà làm nhục bà ấy, mẹ Trì buộc phải sinh đôi một trai một gái.
Sau đó nữa gia đình chủ nhà không theo kịp thời đại, sa cơ lỡ vận. Mẹ Trì lại tiếp tục dẫn con về phương Nam tìm đường sống.
Năm 1978, Trung ương Đảng tiến hành cải cách kinh tế. Cuộc sống của gia đình mẹ Trì bắt đầu khởi sắc, tuy vẫn nghèo nhưng biết tìm niềm vui trong cái khổ.
Một lần đi chợ, đứa em trai song sinh bị lạc, từ đó không có tin tức gì nữa. Còn anh trai thì gặp được Kim Dương Bình, được ông ấy chú ý và từ đó mang lại sự thay đổi lớn cho gia đình.
Ninh Vĩnh Khuyết cười trêu anh: “Hóa ra tôi cũng có ngày nhìn nhầm. Cháu động lòng rồi, đến súng cũng chẳng cần nữa?”
“Tình sâu không thọ, cháu nghĩ kỹ đi.”
Ninh Vĩnh Khuyết uống cạn chén trà, câu cuối cùng ông ấy nói vừa hờ hững vừa nghiêm túc.
Trì Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc chuông gió khẽ rung. Căn nhà nhỏ tràn đầy hơi thở của tự nhiên, rừng trúc trong sân xanh tươi cao ngút, những bông hoa dành dành tươi mới đung đưa theo gió.
Loài hoa này bình dị, có thể gặp ở bất cứ đâu, nhưng đến một ngày nào đó, nó cũng có thể khiến bước chân anh dừng lại.
“Chú hai, chú quen biết rộng, dùng cách của chú để giúp tập đoàn xử lý chuyện này nhé.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Ninh Vĩnh Khuyết không nhìn anh nữa mà chìm vào suy tư.
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê