Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 134
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
“Viện trưởng Vương của Tòa án Nhân dân Tối cao tôi sẽ lo liệu. Vụ án này sẽ để ông ta tốn thêm chút tâm sức. Thời gian tới cháu ít xuất hiện đi, tình hình giờ không ổn định, chứng cứ trong tay cảnh sát cũng bất lợi cho cháu. Họ đã đưa hai người ra làm vật tế, rõ ràng là muốn bắt một con cá lớn. Cháu muốn một lần dứt điểm thì chỉ có thể đi con đường này. Nếu không, thủ đoạn của cảnh sát sau này sẽ chỉ càng cao minh hơn, tình hình chính trị cũng chỉ bất lợi cho cháu, kết cục sẽ không khá hơn hôm nay đâu.”
Trì Nghị gật đầu: “Làm phiền chú hao tâm tốn sức.”
Anh không nói thêm gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ninh Vĩnh Khuyết gọi anh lại.
“Sau khi cháu bước vào, tương lai không thể đoán trước. Cháu chắc chắn cô ấy sẽ chờ cháu chứ?”
Trì Nghị không thay đổi sắc mặt, vẫn trầm tĩnh.
“Nếu cô ấy không muốn chờ, cháu không trách cô ấy.”
Trong mấy ngày gần đây, Hứa Trăn hiếm khi nhận ra rằng Trì Nghị luôn ở nhà với cô, đưa đón cô đi làm, vào cuối tuần anh còn đưa cô đi dạo phố và ăn uống.
Anh đột nhiên như biến thành một người nhàn rỗi, khiến Hứa Trăn có chút không quen, nhưng cô lại rất thích cảm giác được anh đồng hành, thậm chí cô còn mơ tưởng rằng nếu sau này cuộc sống của họ cứ mãi như vậy thì thật tuyệt biết bao.
Trì Nghị đã dẫn cô đi gặp Ninh Vĩnh Khuyết, cô có phần lo lắng, không biết liệu người đàn ông này có phải là họ hàng của Trì Nghị không.
Điều này đồng nghĩa với việc ra mắt gia đình rồi nhỉ?
May mắn thay, Ninh Vĩnh Khuyết có vẻ ngoài hiền lành, lại học rộng hiểu nhiều, hai người đã trò chuyện rất ăn ý.
Trì Nghị cũng kể cho cô nghe về quá khứ của anh.
Anh có mối quan hệ bình thường với gia đình, hai người anh trai lớn hơn anh rất nhiều, lại là anh em cùng mẹ khác ba nên họ không thân thiết.
Mẹ anh yêu thương hai người anh hơn, bởi vì xuất thân của anh đối với bà ấy là một vết nhơ.
Nhưng họ đều phải tôn trọng và giữ phép với anh, vì Trì Nghị là người có thể mang lại lợi ích to lớn cho gia đình.
Hứa Trăn nghe xong, cảm thấy rất đau lòng, cô buột miệng nói: “Sau này em và anh sẽ có một mái ấm.”
Trì Nghị mỉm cười, dựa vào lời nói ấy để trêu chọc cô.
Hai người cứ nói chuyện, bầu không khí bắt đầu thay đổi. Nhiệt độ dần leo thang, những nụ hôn, vuốt ve, cắn mút, rồi hòa quyện vào nhau, hòa thành một thể.
Âm thanh dâm mỹ của xác thịt nhanh chóng tràn ngập căn phòng.
Mỗi đêm họ đều như vậy, vội vã dâng hiến bản thân cho nhau rồi lại muốn hòa vào nhau nhiều hơn, như muốn người kia tan vào trong chính cơ thể mình.
Một buổi chiều yên ả, khi họ từ rạp chiếu phim bước ra, vẫn còn thảo luận về bộ phim vừa xem. Kết thúc mở của bộ phim giống như để lại cho khán giả cơ hội tự suy diễn, nữ chính ra nước ngoài du học, còn nam chính tiếp tục thực hiện nhiệm vụ với đất nước.
Hứa Trăn luôn cảm thấy rằng cái kết của họ là hạnh phúc. Họ đang chờ đợi nhau, có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, họ sẽ ở bên nhau, sống bên nhau đến cuối đời.
“Trì Nghị, em có một đồng nghiệp sắp kết hôn. Vài ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ, cô ấy muốn mời em làm phù dâu.”
Trì Nghị quay đầu nhìn cô, nghe cô tiếp tục nói: “Em đã đồng ý rồi.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương phòng thân mà anh đã đeo cho cô ở Thái Lan. Thật ra anh cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của cô.
Khi vào nhà, Hứa Trăn ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, cúi người chuẩn bị thay giày.
Nhưng Trì Nghị đã bước lên trước, cúi xuống tháo giày giúp cô.
Tuy nhiên anh vẫn chưa đứng dậy mà nửa quỳ trước mặt Hứa Trăn.
“Trăn Trăn.”
“Ừ?” Hứa Trăn chớp mắt, trong lòng như có linh cảm gì đó.
Anh lấy ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh.
“Thời điểm tối nay rất phù hợp, em có muốn đeo nó không?”
Ánh mắt Hứa Trăn chỉ dừng trên chiếc nhẫn trong một giây, sau đó cô nhanh chóng nhìn vào khuôn mặt anh hỏi: “Tối nay là thời điểm gì cơ?”
“Thời điểm mà anh nghĩ em yêu anh nhất và sẽ không từ chối anh.”
“Trì Nghị, da mặt anh thật dày.”
“Em có thích viên kim cương này không?”
“Anh đang cầu hôn em sao?”
Một lúc lâu sau, anh nhẹ gật đầu: “Ừ.”
“Nếu là cầu hôn, chẳng lẽ anh không nói thêm gì khác sao?”
Ánh đèn chùm chiếu xuống, để lại vài vệt bóng mờ trên mũi cô, trong mắt cô tràn đầy hy vọng, còn có một chút trách móc, trách anh sao không nói lời ngọt ngào, sao thường ngày anh nói năng ngọt xớt mà giờ lại lúng túng thế này.
“Vậy thì, cô Hứa, em có muốn gả cho anh không?”
“Còn gì nữa không? Chỉ đơn giản vậy thôi à? Chẳng phải sẽ có những câu như “Dù nghèo khổ hay giàu sang, dù ốm đau hay khỏe mạnh, anh đều hứa sẽ mãi yêu em” sao?”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê