Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 135
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Trì Nghị cười nhẹ: “Ngốc à, lời thề đó dùng cho lúc kết hôn.”
“Vậy sao. Em cảm thấy với em thì chẳng có gì khác biệt.”
Hai người nhìn nhau rồi Hứa Trăn đột nhiên nói: “Trì Nghị, em đồng ý.”
Cô không dám nhìn anh nữa, sau đó đưa tay trái ra cho anh: “Đeo cho em đi.”
Nhưng trên ngón giữa tay trái của cô đã có chiếc nhẫn phòng thân mà anh tặng trước đó.
Trì Nghị định tháo nó ra nhưng cô đã ngăn lại.
“Em đeo quen rồi, không muốn đổi vị trí cho nó. Chiếc nhẫn này, anh đeo vào ngón áp út cho em nhé.”
Ngón áp út tay trái là vị trí chú rể đeo cho cô dâu trong ngày cưới.
Trì Nghị không vội đeo nhẫn cho cô, mà nhìn kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, như đang cố tìm ra điều gì đó.
“Sao nhìn em kỹ thế? Em chỉ muốn đeo ở ngón này thôi, không được à? Đến lúc tổ chức hôn lễ, anh mua cho em chiếc nhẫn khác đeo lại là được, em đâu có chê nhiều nhẫn.”
Trì Nghị nhanh chóng đeo nhẫn cho cô.
Khi anh đứng dậy, Hứa Trăn giang hai cánh tay ra: “Ôm em đi.”
“Sao? Tối nay em muốn động phòng à?”
Má Hứa Trăn bỗng nhiên đỏ lên một chút: “Thế anh có muốn không?”
Trì Nghị bế cô lên, vào phòng ngủ rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô. Anh rất vội vàng, khi xâm nhập cũng mang theo sự mạnh mẽ, khiến cô tan vỡ từng mảnh.
Cuối cùng, anh một lần nữa bắn vào trong cơ thể cô.
Hai chân Hứa Trăn quấn chặt quanh eo anh, càng quấn càng chặt, chân bắt chéo sau lưng anh. Hai tay cô cũng ôm lấy cổ anh, vuốt ve lưng anh, đón nhận những cú thúc mạnh mẽ, hút sâu lấy tinh dịch của anh vào trong cơ thể của mình.
Một lần lại một lần đắm chìm.
Trong khoảnh khắc điên đảo, môi cô khẽ lại gần bên tai anh đóng mở nói: “Chồng ơi, em yêu anh.”
Anh nghe rất rõ, vì thế càng mạnh mẽ hơn.
Sau trận mây mưa, cả hai người đều đẫm mồ hôi.
Cơ thể Hứa Trăn rã rời mềm nhũn, Trì Nghị ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô.
“Từ nhỏ, chú hai đối xử với anh rất tốt, nếu nói về người thân, chú ấy là một trong số đó. Sau này chú ấy cũng sẽ đối xử tốt với em, sẽ chăm sóc em nhiều hơn.”
“Bắt đầu từ ngày mai anh có thể sẽ rất bận. Trước đây em từng nói muốn ăn món anh nấu đúng không? Sáng mai anh sẽ nấu cho em, em ăn xong thì đi làm nhé.”
Giọng Hứa Trăn mang chút mệt mỏi, mơ hồ đáp lại một tiếng “Ừ”.
“Ngủ đi, chúc em ngủ ngon.”
Ánh trăng dịu dàng len qua khe rèm cửa, rọi lên gương mặt Hứa Trăn.
Cô quay lưng về phía Trì Nghị mà ngủ, ánh trăng chiếu lên giọt nước mắt ở khóe mắt cô, lấp lánh như hạt ngọc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống như chuỗi ngọc trai.
Sáng hôm sau, quả nhiên Trì Nghị không ở bên cạnh cô.
Cô nhìn vào bữa sáng tinh tế trước mặt, ánh mắt trở nên mơ hồ, từng miếng từng miếng, động tác rất cứng nhắc. Mỗi miếng cô ăn đều rất chậm, như muốn tìm thấy dấu vết của anh trong bữa ăn này.
Nhưng ăn một lúc, cô cảm thấy rất mặn.
Chợt nhận ra, mình đã nước mắt lưng tròng.
Giật mình nhận ra mình đã lệ rơi đầy mặt.
Nước mắt hòa vào đồ ăn khiến nó trở nên mặn chát.
Trong những ngày tiếp theo, cô sống một cuộc sống nhàm chán, đi làm rồi về nhà. Nhưng Nam Sơn Vân Đỉnh quá rộng lớn, rộng đến mức cô không biết phải làm gì, không còn ai bên cạnh cùng cô đi ngủ, cô gần như mất ngủ mỗi đêm.
Ngày cưới của Triệu Mỹ Lan sắp đến, tối hôm trước Hứa Trăn còn đến nhà cô ấy giúp trang trí phòng tân hôn. Cả hai vợ chồng Triệu Mỹ Lan đều là người địa phương, hai nhà cách nhau không xa, chỉ khoảng mười phút đi xe.
Hôm đó, mặt trời rất gay gắt, phù dâu phải che ô đỏ cho cô dâu khi ra khỏi phòng.
Hứa Trăn cầm ô đỏ đưa cô dâu lên xe, nhưng khi cô chuẩn bị lên xe thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Khi cô ngồi vào trong xe, tim đập mạnh, đầu óc như thiếu oxy.
“Trăn Trăn, cô không sao chứ?”
Chẳng bao lâu, đã đến nhà chú rể.
Hứa Trăn lắc đầu, gượng cười: “Tôi không sao.”
Triệu Mỹ Lan nhíu mày, cô ấy có thể nhận ra sắc mặt của Hứa Trăn không được tốt.
Nhưng vì lúc đó bận rộn, Triệu Mỹ Lan không để Hứa Trăn phải mang đồ nặng hay đứng lâu.
Khi rời khỏi nhà chú rể đã là giữa trưa. Đội tổ chức tiệc cưới mang đến hai đợt cơm hộp, một đợt là cơm gà, đợt kia là cơm cá.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại cơm cá.
Khi Hứa Trăn mở hộp cơm ra, mùi vị khiến cô buồn nôn. Cuối cùng cô không chịu nổi cảm giác cuộn trào trong dạ dày nữa, vội vàng chảy vào trong nhà vệ sinh nôn.
Tiếng nôn khan rất to, những người khác bắt đầu nghi ngờ có phải hộp cơm này không sạch sẽ không. Triệu Mỹ Lan nghe thấy âm thanh, vội vàng gõ cửa nhà vệ sinh.
“Trăn Trăn? Cô sao rồi? Có phải ăn phải thứ gì không?”
Hứa Trăn nôn xong, lấy nước lạnh rửa mặt để mình tỉnh táo hơn một chút. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương, trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu cô.
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê