Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 137
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
“Đứa bé là con của ai? Có phải của Trì Nghị không? Ba tưởng sau ngần ấy thời gian, con đã tỉnh táo hơn. Vì tình ba con, ba đã không nhắc đến cậu ta. Nhưng không ngờ con lại phạm phải điều kinh khủng như vậy, trái đạo lý thế này!”
“Cậu ta bị kết án mười năm, chẳng lẽ con không biết sao? Ba nghĩ cậu ta là người đàng hoàng, vậy mà con lại qua lại với loại người như vậy để làm ba tức chết sao?”
Hai tay ông run rẩy, đôi mắt trợn tròn giống như mắt cá khiến người ta sợ hãi, những tia máu đỏ nổi lên, cùng với các mạch máu trên thái dương, tức giận không kiềm chế nổi.
Ông run tay chỉ vào Hứa Trăn, nói: “Con có biết hành vi này là gì không? Con có biết hành vi này là gì không hả? Chưa cưới mà có con, chưa cưới mà có con, chưa cưới mà có con…”
Hứa Hưng Quốc lặp lại câu chưa cưới mà có con mấy lần, vẻ mặt đầy tức giận: “Sao con dám, sao con dám!”
Trương Anh cũng hoảng hốt, vội chạy đến phòng khách để đỡ lấy Hứa Hưng Quốc.
Tin tức này của Hứa Trăn cũng khiến bà choáng váng không ít. Bà nghĩ sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người khác, lập tức chửi ầm lên: “Trăn Trăn! Sao con có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy! Sau này con làm sao lấy chồng? Con để thể diện của mẹ ở đâu? Mẹ lúc nào cũng khoe rằng…”
“Đừng nói những lời như “mẹ sinh ra một đứa con gái ngoan” nữa.” Giọng Hứa Trăn vẫn bình tĩnh như thường, dường như cô không quan tâm đến phản ứng của ba mẹ.
“Con chỉ đến để thông báo cho hai người biết tin này, không phải để xin sự đồng ý.”
“Con… con…” Hứa Hưng Quốc tức giận, bắt đầu lục lọi tìm đồ để đánh cô.
Hứa Kiệt vội vàng chạy đến ngăn cản ba mẹ.
Nhưng không ngờ, một tiếng va chạm vang lên, tiếng kính vỡ rất lớn và rõ ràng.
Hứa Trăn thấy Hứa Hưng Quốc định tìm vật gì đó để đánh mình, cô tiện tay cầm chiếc cốc trên bàn ném xuống, kính vỡ tan tành.
Họ đều sững sờ, mọi thứ chững lại.
Khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Hứa Trăn, ánh mắt cô không có chút tình cảm nào, sự lạnh lùng trong cô giống Trì Nghị đến bảy phần.
“Đứa con này, con sẽ sinh ra, không liên quan gì đến hai người.”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách và bước ra khỏi nhà.
Khi xuống đến dưới nhà, cô bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, nhưng không phải hối hận vì đã nói với họ, bởi cô biết trước họ sẽ phản ứng như vậy.
Cô chỉ cảm thấy lẽ ra nên đợi ăn xong bữa cơm tất niên rồi mới nói, nhưng chuyện đã xảy ra, giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.
Gió lạnh của tháng Chạp thổi vào mặt cô như những lưỡi dao, chiếc đèn đường cũ kỹ cuối cùng đã được thay thế, sáng rực như mới.
Cô kéo chặt áo khoác, vuốt ve bụng mình, nhìn vào màn đêm tối đen, thở ra một hơi dài, biến thành làn sương mờ.
“Em bé à, đây là Tết đầu tiên của con với mẹ.”
Đúng lúc đó, từ con hẻm phía trước vang lên tiếng động lạ, dưới ánh đèn đường, có một bóng đen.
“Ai đấy?” Hứa Trăn cảnh giác.
Từ đầu con hẻm khác bước ra hai chàng trai trẻ, tóc họ nhuộm vàng, trông như những tên du côn đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Thấy một người phụ nữ trẻ đang đi dạo một mình giữa đêm khuya, họ nảy sinh ý đồ xấu.
Hứa Trăn ngay lập tức nhận ra sự nguy hiểm, cô ôm lấy bụng, lập tức định quay đầu chạy.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Hứa Trăn quay lại nhìn.
Một con vật lông xám nhảy ra chặn trước mặt cô, cắn vào ống quần của bọn họ, nhe nanh, trông rất hung dữ.
“Chó ở đâu ra thế? Đông Tử, mau đuổi nó đi!”
“Anh Lượng… Anh Lượng, cái này… cái này hình như là sói…”
“Cái gì?! A! A! Cứu! Cứu với!”
Hứa Trăn nhận ra đó là Phục Hổ. Từ sau khi từ Thái Lan về, cô chưa bao giờ gặp lại nó, còn tưởng rằng Trì Nghị đã thả nó đi. Dù sao nuôi sói cũng là phạm pháp.
Cô gọi: “Phục Hổ! Lại đây!”
Phục Hổ nghe thấy tiếng gọi của cô, thả ra, chạy đến bên cạnh cô.
Hai tên du côn lập tức bỏ chạy xa.
Thấy nó ngồi trước mặt mình, Hứa Trăn bỗng nhiên không còn sợ nó nữa, cô ngồi xổm xuống và vuốt ve đầu nó.
Phục Hổ ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay cô.
Mắt Hứa Trăn bỗng nhiên ướt nhòe.
Phục Hổ thấy cô khóc, cẩn thận thu lại bộ nanh, từ từ đưa lưỡi ra liếm mặt cô.
Nó trông rất to lớn và dữ dằn, nhưng hành động này lại rất buồn cười.
Đột nhiên, nó như thể nghe thấy điều gì đó, đưa đôi mắt xanh thẫm của mình nhìn vào bụng cô rồi nhẹ nhàng đưa móng vuốt ra chạm vào bụng cô.
Hứa Trăn cười khúc khích: “Phục Hổ, mày thông minh thật đấy, mày sắp làm anh rồi.”
“Chị!”
Hứa Kiệt chạy xuống, thấy cô chưa đi xa, vội vàng bước đến trước mặt cô. Nhưng khi nhìn thấy con sói, cậu ta bỗng khựng lại.
Hứa Kiệt thấy con sói có vẻ rất thân thiết với cô, cau mày hỏi: “Chị, bây giờ là chị nuôi nó à?”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê