Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 3
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Đêm hôm đó cô lại đột nhiên muốn cảm giác đó một lần nữa.
Sau khi tắm xong, cô lấy ra một chiếc túi đen từ hộp lưu trữ có khóa ở ngăn dưới cùng của tủ quần áo, bên trong là một chiếc váy ngủ ren màu đen quyến rũ.
Hộp lưu trữ này rất lớn, bên trong còn có nhiều bộ quần áo mà cô ít mặc, váy ren hai dây, váy siêu ngắn, còn có váy ôm vai trễ, khác hẳn với phong cách ăn mặc hàng ngày của cô.
Hứa Trăn khoác một chiếc áo khoác dày đến ban công, phòng của cô không lớn, ngoài phòng ngủ chính, phòng lớn dành cho em trai cô. Phòng này tuy nhỏ nhưng có ban công riêng.
Đối diện tòa nhà Hứa Trăn ở là một tòa nhà dang dở, lâu nay không có người ở, tối tăm đến mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay, khiến nơi này có vẻ âm u.
Nhưng điều đó đã tiếp thêm cho cô sự can đảm.
Lúc này trời đã về khuya, nơi này hẻo lánh và xung quanh thật yên tĩnh. Hạt giống của dục vọng đang đâm chồi, lan tỏa khắp cơ thể cô.
Hứa Trăn đứng trên ban công, kéo ngực ra khỏi váy ngủ, để lộ ra ngoài, khát khao sự đụng chạm của người khác, cô lại nâng mông lên, phơi bày trong không khí, khao khát có thứ gì đó lấp đầy.
Bầu ngực trắng nõn và bờ mông đẫy đà đung đưa, cô cắn môi, tìm kiếm sự kích thích này, nhịp tim trong cơ thể tăng vọt, cô khẽ nhắm hai mắt lại, cầm quả trứng rung trong tay bắt đầu động tác.
Đêm khuya thanh vắng như móng vuốt ma quỷ, mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng động nhẹ nhàng, nặng nề như vọng lại từ đằng xa.
Hứa Trăn xác định rằng xung quanh không có ai. Thêm vào đó, cô đã khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, che bớt đi phần lớn sự gợi cảm của mình. Cô không thể chịu đựng nổi cơn dục vọng đang khao khát bên trong mình, quyết định thỏa mãn những ảo tưởng riêng tư trong không gian an toàn mà mình đã xác định.
Hứa Trăn cọ xát vào gốc đùi, kẹp chặt quả trứng rung hơn, đẩy mông lên cao. Cô di chuyển, làn gió đêm lùa qua, tưởng tượng như những bàn tay vô hình đang thô bạo chơi đùa, nhào nặn ngực và mông cô. Chỉ nghĩ đến thôi, nước dâm ở bên dưới cô đã chảy ra nhiều hơn.
Cô khẽ nheo hai mắt lại, gương mặt càng thêm dâm đãng, biểu cảm đầy quyến rũ, miệng nói không thành tiếng: “Chịch tôi đi, dùng gì cũng được…”
Ở tầng cao đối diện của tòa nhà dang dở, có một ánh sáng yếu ớt.
Một người đàn ông cắt đầu đinh nhuộm tóc bạc đang bị trói chặt bởi dây thừng từ vai đến mắt cá chân, không chừa một khe hở nào. Miệng anh ta bị nhét một miếng vải rách, mặt mũi đã bị đánh đến bầm dập, nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Hai bên còn đứng mười mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa và áo khoác đen, họ rất có tổ chức, đứng ngay ngắn.
Một thùng nước bẩn pha với xăng bất ngờ đổ lên người đàn ông tóc bạc, cảm giác ngạt thở ập đến, anh ta nhổ nước ra, gương mặt méo mó vì đau đớn, như thể ngực sắp bị nước xăng này rót đầy.
“Tha mạng… Anh Nghị… tha cho tôi…”
Một chiếc gậy gỗ đánh thật mạnh lên người anh ta.
“Anh Nghị là để mày gọi sao? Linh Cẩu, mày còn mặt mũi cầu xin anh Nghị tha thứ à, mày không biết mình đã làm gì sao?” Nói rồi lại đập anh ta thêm một gậy.
Linh Cẩu “phụt” ra một ngụm máu.
“Nếu không phải nể tình mày do anh Đinh Tam giới thiệu đến, hôm nay mày chẳng có cơ hội mà thở nữa đâu!”
Đinh Tam đứng bên cạnh, mặt mày u ám bị gọi tên, thân hình cao lớn bước tới, cúi đầu trước người đàn ông.
“Anh Nghị, là lỗi của tôi, Đinh Tam nguyện chịu phạt.”
Người đàn ông dựa vào cạnh bàn cũ, phất tay, Đinh Tam lập tức lùi lại nhường đường cho anh.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, uống cạn chai bia trong tay rồi tiện tay ném lên người Linh Cẩu. Sức mạnh không hề nhỏ, phát ra một tiếng “bốp” rồi mới có tiếng chai bia lăn trên mặt đất.
“Tay nào đã giao hàng?”
Giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng nhưng mang theo một áp lực vô hình cho người ta.
Ánh sáng trong tòa nhà dang dở không đủ sáng, bóng dáng cao lớn của anh hiện lên càng thêm đáng sợ, khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
A Khuông lập tức hiểu ý, ném chiếc gậy gỗ sang một bên, cởi dây thừng nửa người trên của Linh Cẩu, bẻ thẳng cánh tay của anh ta, ấn xuống đất.
Tên đàn em bên cạnh ngay lập tức cầm dụng cụ trong tay, nhắm vào cánh tay của Linh Cẩu mà đập xuống.
Miệng Linh Cẩu bị bịt kín, tiếng la hét thảm thiết chỉ còn là những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Một lúc lâu sau, Linh Cẩu đã mất đi nửa mạng, toàn thân đầy máu, thoi thóp.
“Tôi nhớ cái tên Linh Cẩu là khi cậu còn theo tôi, tôi đã đặt cho cậu. Lúc đó tôi đã nói với cậu như thế nào nhỉ?”
Trì Nghị tiện tay bẻ gãy chân bàn cũ, anh ngồi xổm xuống trước mặt Linh Cẩu.
“Loài súc sinh này hung tợn, tấn công mạnh, muốn cậu học theo sự hung tàn của súc sinh.”