Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 4
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Chân bàn gỗ giờ đã trở thành một cây gậy thô ráp do phong hóa, Trì Nghị gõ nhẹ lên cánh tay của Linh Cẩu.
“Nhưng cậu chỉ học được sự tham lam của nó.”
Trì Nghị gõ lên tay cậu ta, tần suất không nhiều, nhưng không khí sắc bén xung quanh bị cây gậy khuấy động, đánh mạnh vào cậu ta.
“Phản bội.”
Lại một cú gõ mạnh.
“Phụ nghĩa.”
Lại thêm một gõ, đầu cây gậy đã bị mài mòn đi rất nhiều, chỉ trong vài cái đánh ngắn ngủi, Linh Cẩu đã không còn giống hình dáng của một con người. Các đàn em xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều run rẩy trong lòng, câm như hến.
“Bàng Hà Kiên đã cho cậu lợi ích gì, khiến cậu không tiếc phản bội tôi.”
“Anh… Anh Nghị… Tôi sai rồi…”
Ánh mắt Trì Nghị lạnh lùng, nhìn lướt qua chiếc áo sơ mi sọc đen xanh trên người, đứng dậy lạnh lùng ra lệnh: “Cạy miệng cậu ta ra, bắt cậu ta kể hết mọi chuyện về Bàng Hà Kiên.”
Bàng Hà Kiên tham vọng không nhỏ, dám để mắt đến địa bàn của Du Bắc, không biết sống chết.
Trì Nghị quay người, châm một điếu xì gà, kẹp giữa tay.
Phía sau, các đàn em bắt đầu tra khảo Linh Cẩu.
“Anh Nghị.”
Đinh Tam bước ra, cúi đầu nhận lỗi.
“Tam Nhi, hai chúng ta quen biết từ nhỏ, giờ lại bắt đầu ngu ngốc thế à?”
“Anh Nghị, là tôi quá lơ là, quá dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Tự nhận phạt, đừng làm hỏng quy tắc.”
Đinh Tam gật đầu mạnh rồi lùi lại.
Phía sau vang lên tiếng rên rỉ, Trì Nghị dần dần bước đến cửa sổ, trong làn khói thuốc mờ ảo, anh nhìn thấy đối diện có một người phụ nữ đứng trên ban công.
Cô mặc một chiếc váy ngủ ren đen không che nổi bao nhiêu da thịt, còn cố tình kéo ra, lộ ra bộ ngực tròn trịa trắng nõn, mông đung đưa, tay không ngừng hoạt động, trông có vẻ như đang tự thỏa mãn.
Người phụ nữ này cũng to gan đấy.
Từ góc độ của anh nhìn xuống, cái cổ thon dài trắng nõn của cô ngẩng cao, anh nhìn thấy làn da trắng mịn ấy.
Trì Nghị nhíu mày, chẳng phải đó là người phụ nữ mà ban ngày anh thấy ở quán cà phê sao?
Anh nhớ lại, người phụ nữ đó mặc quần dài và áo sơ mi cũ kỹ, trông cứng nhắc và nhạt nhẽo, còn nói chuyện với một bà già về chuyện kết hôn và sinh con.
Còn lúc này, người phụ nữ Trì Nghị nhìn thấy lại là một con đàn bà dâm đãng thiếu dương vật.
Thấy cơ thể cô đang run rẩy không ngừng, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, trông rất đói khát thì biết cô đã lên đỉnh.
Chậc, Trì Nghị khẽ cười, quả là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hứa Trăn thở hổn hển sau cơn cao trào, suy nghĩ dần trở lại, cô vội vàng kéo chặt áo khoác, chỉnh lại quần áo một chút, chột dạ nhìn xung quanh.
Cô nhìn chằm chằm vào tòa nhà bỏ hoang tối tăm đối diện, sau đó dùng tay che mặt, âm thầm hối hận.
Vừa rồi mình sao vậy, sao lại có thể có suy nghĩ xấu hổ như thế.
Sau khi hối hận là sợ hãi, sợ mình bị dục vọng chi phối, trở thành loại phụ nữ không đứng đắn, lại sợ dáng vẻ vừa rồi bị người khác nhìn thấy.
Hứa Trăn lại ngẩng đầu nhìn xung quanh lần nữa, sau đó mới vội vàng vào nhà.
Trì Nghị nhả khói thuốc, vẻ mặt đầy giễu cợt, dường như vừa xem một vở kịch hay.
“Anh Nghị, Linh Cẩu đã khai rồi. Bàng Hà Kiên nhắm vào việc làm ăn của anh, bảo cậu ta đưa cái này vào Kim Ngọc Môn. Cậu ta nói Bàng Hà Kiên hứa cho cậu ta một trăm vạn, còn có thân phận ở nước ngoài. Linh Cẩu còn nói…”
Một bóng lưng mảnh khảnh đứng bên cạnh Trì Nghị, người đàn ông nhìn sắc mặt Trì Nghị, nói: “Còn nói cảm thấy theo Bàng Hà Kiên có tương lai hơn.”
Trì Nghị nhận lấy thứ trong tay Dương La Văn đưa, là một gói ma túy đá.
“Mang đi hủy.”
Dương La Văn trầm giọng nói: “Anh Nghị, trong Kim Ngọc Môn chắc chắn không chỉ có thứ này, có cần ra tay với Bàng Hà Kiên không?”
Trì Nghị đi đến trước mặt Linh Cẩu, dùng xì gà chạm vào cánh tay cậu ta bị mất máu quá nhiều, đầu thuốc nóng rát như thêm dầu vào lửa, cái miệng bị bịt lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn lần nữa.
Trì Nghị liếc nhìn cậu ta, sống mũi cao tạo ra cái bóng thật sâu, anh thản nhiên nói: “Chỉ vì chuyện này mà phản bội tôi sao?”
Đàn em bên cạnh kéo miếng vải rách trong miệng cậu ta ra.
“Anh Nghị, tôi sai rồi, chỉ lần này thôi… là tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ, Tiểu Lỵ nói muốn có cuộc sống ổn định, nhưng bây giờ tôi… không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn, vì vậy tôi mới… tôi không dám nữa đâu anh Nghị!”
“Những thứ khác còn tạm bỏ qua, nhưng nói theo anh ta có tương lai hơn?”
Trì Nghị nhả một hơi khói, dùng mặt Linh Cẩu làm gạt tàn, dập tàn thuốc trên mặt cậu ta, tro dư rơi xuống.
“Á!!”
“Tiền của Bàng Hà Kiên, tôi còn chê bẩn.” Đôi mắt Trì Nghị sâu thẳm đen láy, như ánh dao lạnh lẽo.
Anh ném điếu xì gà lên người Linh Cẩu, nói: “Chừa lại cho cậu ta chút hơi thở, để cậu ta nhìn kỹ xem ai mới là ông trời của thành phố Du.”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê