Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 5
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Một tên chó lai từ nhỏ đã lăn lộn ở làng chài, dựa vào buôn lậu ma túy mà cũng dám gào thét với anh.
“Ôi trời, cô Triệu, hôm nay là ngày gì thế, hoa hồng, bánh kẹo đồ ngọt, chuẩn bị đủ cả nhỉ.”
Cô Triệu đang sắp xếp bàn làm việc trong văn phòng bị trêu chọc, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô ấy chia kẹo trên bàn cho các đồng nghiệp xung quanh.
“Không phải ngày đặc biệt gì, chỉ là kỷ niệm ba tháng quen bạn trai thôi.”
“Tuổi trẻ thật là tốt, bây giờ mọi người quen nhau ba tháng cũng có kỷ niệm, Lão Tiền, anh cũng học hỏi chút đi.”
Thầy Tiền đang viết giáo án vội vàng xua tay: “Già rồi già rồi, không so được.”
Triệu Mỹ Lan bị trêu đùa đến đỏ mặt.
Cô ấy tuổi không lớn, nhưng đã là giáo viên chủ nhiệm, dạy môn ngữ văn. Nhưng trước mặt học sinh thì không phải dáng vẻ này, khí chất mạnh mẽ, học sinh đều sợ cô ấy.
“Cô Hứa, cho cô.”
Cô ấy đưa vài miếng bánh cho Hứa Trăn.
“Cảm ơn.”
Bàn làm việc của cô ấy và Hứa Trăn sát nhau, hai người tuổi tác xấp xỉ, lại dạy cùng một lớp, không tránh khỏi thân thiết hơn.
Cô ấy thò đầu qua bàn làm việc của Hứa Trăn, nói nhỏ: “Cô với bạn trai cũng quen nhau nửa năm rồi nhỉ, tôi chưa từng thấy anh ấy. Hai người chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Anh ấy chẳng lẽ không có chút dấu hiệu gì à?”
Tay đang cầm bút của Hứa Trăn dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Anh ấy bận công việc.”
“Dù bận cũng phải quan tâm đến môi trường làm việc của cô chứ? Nếu thật sự để tâm, đồng nghiệp như chúng tôi sao chưa từng thấy bóng dáng anh ta?”
Triệu Mỹ Lan thấy Hứa Trăn không nói gì, bèn cười gượng: “Cô Hứa, tôi nói chuyện không khéo, cô đừng để tâm.”
Hứa Trăn lắc đầu.
Một lúc sau, cô lấy ra một tờ giấy đưa cho Triệu Mỹ Lan.
“Cô Triệu, học sinh này đã nộp bài trắng mấy lần rồi, lần trước tôi tìm nói chuyện, thái độ cũng không đúng mực.”
Triệu Mỹ Lan nhìn tên học sinh này thì lập tức đau đầu: “Học sinh này rất khó xử lý, trước đó tôi cũng đã nói với cậu ta, cậu ta không chỉ nộp bài giấy trắng môn của cô, nhiều giáo viên khác cũng đến phàn nàn với tôi.”
“Tôi thấy thành tích cấp hai trước đó của cậu ta cũng khá, sao lên cấp ba lại kém thế?”
“Chắc là đến giai đoạn nổi loạn rồi, hoàn cảnh gia đình cậu ta phức tạp, nhà có chút tiền. Trước đây tôi cũng đã tìm gặp phụ huynh của cậu ta, cậu ta lại tỏ vẻ đứng đắn, nhưng khi phụ huynh đi thì lại hiện nguyên hình.”
Hứa Trăn khẽ nhíu mày.
“Cô Triệu, cô có thể cho tôi số liên lạc của phụ huynh cậu ta không? Để tôi nói chuyện với họ, đứa trẻ này có nền tảng tốt, không thể để lỡ như vậy được.”
“Được, tôi sẽ tìm rồi đưa cho cô ngay.”
Một chiếc xe hạng sang đỗ trước cổng trường trung học số 1 thành phố Du, Trì Nghị đóng cửa xe, nhìn thấy bảng hiệu của trường trung học trọng điểm của thành phố sáng rực và đầy khí phách, không khỏi nhíu mày.
Chiếc xe việt dã hào nhoáng và cuốn hút, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người.
Trì Nghị bấm điện thoại trong tay.
“Anh Nghị, anh đã đến trường chưa?”
“Ừ.”
“Lớp của Dương Dương là lớp năm khối mười, giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy tên là…”
“Được rồi Tam Nhi, có mỗi việc này mà cậu nói năm lần rồi, đến đứa ngốc cũng nhớ được.”
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên vài tiếng rên rỉ nhỏ, Trì Nghị nói: “Cậu lo mà dưỡng thương đi, rút kinh nghiệm, không có lần sau.”
Đinh Tam nghe vậy thì lập tức run rẩy, giọng trầm xuống, mạnh mẽ nói: “Anh Nghị, anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ làm việc cẩn thận.”
Trì Nghị định cúp máy nhưng lại bị Đinh Tam ngăn lại.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Cái đó… Anh Nghị, hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề chứ? Dù sao cũng là trường học, chúng ta thì…”
Trì Nghị cười nhạt với anh ta một cái.
Đinh Tam lập tức sợ đến mềm cả chân, như thể động một chút lại làm đau vết thương sau lưng.
“Anh Nghị, tôi không có ý gì khác, chỉ là, hay để tôi đi thay, Dương Dương là em trai tôi, giáo viên gọi điện đến chắc chắn là vì thằng nhóc này nghịch ngợm, anh đừng đi chịu phiền phức đó.”
“Không tin tôi à?”
Đinh Tam liên tục phủ nhận: “Không không, chỉ là… không dám để anh phải chạy một chuyến cho tôi.”
“Anh Nghị, anh đừng nghe anh Đinh Tam nói linh tinh, anh ấy chính là vì thích cô giáo gọi điện đến, trước đây anh ấy đến trường Dương Dương mấy lần chỉ để gặp cô giáo đó.”
Tên đàn em đang chăm sóc Đinh Tam nói chọc ghẹo.
Đinh Tam nằm trên giường, ném mạnh cái gối về phía cậu ta.
Tên đàn em thấy Đinh Tam bị thương không thể cử động, mới dám mạnh dạn trêu chọc. Chứ không thì với thể trạng của Đinh Tam, một chọi mười cũng không thành vấn đề.
Trì Nghị cười nhạt một tiếng: “Không ngờ đó Tam Nhi, cậu lại thích kiểu này.”
“Anh Nghị, anh đừng nghe cậu ta nói bậy, không có chuyện đó đâu.”
“Chơi bời thì được, nhưng không cùng đường, tốt nhất đừng đụng vào.”
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê