Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 6
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Đinh Tam im lặng một chút, rồi nói: “Tôi biết rồi, anh Nghị.”
“Đinh Hiểu Dương lại bị mời phụ huynh rồi à?”
Lớp trưởng lớp 5 bước vào, giọng điệu có chút khinh miệt.
Đinh Hiểu Dương mặt mày u ám, không nói một lời.
Bạn học nữ ngồi phía trước khẽ quay lại hỏi cậu ta: “Ê, Đinh Hiểu Dương, người trong phòng tiếp khách là gì của cậu vậy? Đẹp trai quá, nghe nói còn lái xe xịn đến trường, ngầu ghê.”
Đinh Hiểu Dương nhíu mày, người khác nhìn anh trai cậu ta, ấn tượng đầu tiên là ngốc, sau đó là hung dữ, nhưng chưa từng nghe ai nói anh ta đẹp trai.
“Đinh Hiểu Dương, cô giáo gọi cậu qua đấy.”
Cậu ta bước vào phòng tiếp khách, ngẩn người nói: “Anh Trì Nghị, sao lại là anh đến? Anh của em đâu?”
“Hôm nay cậu ta không tiện.”
Triệu Mỹ Lan đứng bên cạnh nói: “Phụ huynh của Hiểu Dương, trước đây tôi đã nói nhiều lần rồi, vấn đề của Hiểu Dương hiện tại là thái độ học tập, không phải là vấn đề về năng lực.”
Trì Nghị từ nhỏ đến lớn đã bị mời phụ huynh, mười mấy năm rồi, những lời của thầy cô vẫn lặp đi lặp lại không thay đổi như thế, tai anh cũng mọc kén rồi.
Những lời nói không có gì mới mẻ.
Triệu Mỹ Lan nói đến khô cả miệng, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của phụ huynh này, cô ấy mím môi. Người đàn ông này mặc bộ vest công sở, tư thế ngồi thoải mái, trông không dễ đối phó, cũng không giống người chính trực.
Cô ấy đã gặp anh trai ruột Đinh Tam của Đinh Hiểu Dương, tuy cũng là người thô lỗ, nhưng đối với thầy cô rất lịch sự và tôn trọng. Người được gọi là đại ca này thì lại tỏ ra tùy tiện, phóng khoáng.
Cửa phòng tiếp khách “két” một tiếng, Hứa Trăn đẩy cửa bước vào.
Triệu Mỹ Lan nói: “Phụ huynh Hiểu Dương, người gọi điện cho anh trai Hiểu Dương là cô Hứa, giáo viên tiếng anh của Hiểu Dương, cô ấy sẽ tiếp tục trao đổi với anh về tình hình của Hiểu Dương, tôi có tiết, tạm thời xin phép.”
Trì Nghị nhìn sang, người phụ nữ đó đeo kính không viền màu bạc, tóc dài đến eo, vừa đen vừa thẳng, hai lọn tóc từ thái dương vắt ra sau đầu rồi buộc lại, mái tóc rủ xuống trán và hai bên gọng kính, lộ ra một nửa trán trắng ngần.
Cô mặc trang phục công sở, áo sơ mi trắng, quần dài đen.
Trang nhã, dịu dàng, đầy khí chất học thức.
Trì Nghị nhướng mày, khóe môi nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý.
“Chào phụ huynh của Hiểu Dương, tôi là giáo viên tiếng Anh của em ấy. Cảm ơn anh đã bớt chút thời gian đến trường hôm nay.”
“Chuyện là thế này, mấy bài kiểm tra gần đây của Hiểu Dương đều khiến tôi không hài lòng, lần trước em ấy còn nộp giấy trắng. Tôi muốn nghe em ấy giải thích.”
Hứa Trăn đặt tờ giấy lên bàn, nhìn Đinh Hiểu Dương đang ngồi bên cạnh.
“Em không làm được.”
Cô vốn hiền lành nên học sinh đều thích học lớp cô. Đây là lần đầu tiên có học sinh cãi lại cô như vậy. Hứa Trăn hạ giọng nói.
“Không làm được thì có thể học, có thể hỏi cô. Kết quả trước đây của em không tệ, tại sao lại nộp giấy trắng? Là vấn đề thái độ, hay em có ý kiến gì với tôi?”
Đinh Hiểu Dương bực bội trong lòng, cảm thấy phiền phức.
“Anh Trì Nghị…”
“Cô giáo đang hỏi em, có gì thì nói đó.”
Giọng người đàn ông trầm ấm, tựa như đá đen thô ráp ven biển từng bị sóng vỗ nhưng lại gợi cảm và lười biếng như một con sư tử đực đang nằm nghỉ.
Hứa Trăn cảm thấy dùng từ “gợi cảm” để miêu tả một người đàn ông có phần không ổn nhưng đặt lên người đàn ông trước mắt này lại vô cùng thích hợp.
Cổ áo màu lam sẫm mở rộng, để lộ cần cổ và xương quai xanh quyến rũ, phía dưới dường như ẩn hiện cơ ngực. Thắt lưng da đắt tiền ôm sát vòng eo, toát lên vẻ mạnh mẽ và căng tràn sức sống. Đôi chân dài miên man, một đoạn dài duỗi ra dưới bàn trà.
Giọng nói này dường như khác với giọng cô nghe qua điện thoại.
Người đàn ông nhận ra Hứa Trăn đang quan sát mình, khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên để cô ngắm nhìn.
“Không phải… Hôm thi, tâm trạng em không tốt.”
Hứa Trăn chuyển ánh mắt về phía Đinh Hiểu Dương, hỏi tiếp: “Vì sao tâm trạng không tốt?”
Đinh Hiểu Dương quay mặt đi: “Em không muốn nói.”
Hứa Trăn định nói gì đó rồi thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Được rồi, nhưng cô mong em hiểu. Ở độ tuổi này, nhiệm vụ quan trọng nhất của em là học tập. Chỉ có chuyên tâm học hành thì tương lai em mới có được những gì mình muốn.”
“Không học nhiều cũng vẫn có được thứ mình muốn.” Đinh Hiểu Dương cãi lại khe khẽ.
Hứa Trăn nghe xong nhíu mày, nhưng đúng lúc đó tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô nói: “Em về lớp trước đi, cô nói chuyện với anh trai em một lát.”
Đinh Hiểu Dương định đứng dậy bỏ đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một chút, cung kính cúi đầu chào Trì Nghị: “Anh Nghị, em về lớp trước.”
Trì Nghị phẩy tay.
Hứa Trăn thấy vậy thì lấy làm lạ.
Cánh cửa vừa khép lại, Hứa Trăn định bàn với Trì Nghị về tình hình của Đinh Hiểu Dương, mong phụ huynh phối hợp với giáo viên để điều chỉnh tâm lý của học sinh.
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê