Dụ Người Rơi Xuống Vực Sâu - Chương 7
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Nhưng khi cô nhìn lại Trì Nghị, anh đã đổi tư thế.
Chiếc ghế sô pha cũ kỹ này quả thực quá nhỏ khiến Trì Nghị ngồi không được thoải mái. Anh đặt một tay lên thành ghế, hai chân co lên, dang rộng. Vai rộng eo thon, tựa ngọc quý trên núi Côn Luân.
Tư thế ngạo nghễ càng tôn lên vẻ ngang tàng nơi ánh mắt vốn đã bất cần của anh.
Hứa Trăn thoáng sững người.
Nhưng vẫn giữ đúng nguyên tắc giao tiếp tốt với phụ huynh, cô nhẹ nhàng nói: “Anh trai Hiểu Dương à, tôi vẫn mong anh chú ý đến Hiểu Dương nhiều hơn. Trẻ vị thành niên thường có xu hướng nổi loạn, đôi khi sức khỏe tinh thần cũng cần được quan tâm…”
“Cô giáo tên gì?”
Hứa Trăn khựng lại, đáp: “Hứa Trăn.”
“Trăn nào?”
“Trăn trong câu thơ ‘Đào chi yểu yểu, kỳ diệp trăn trăn’.”
Trì Nghị khẽ cười, đầu lưỡi chạm vào má, lặp lại lời cô: “Trăn Trăn?”
Đầu ngón tay Hứa Trăn khẽ run, cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay khiến cô bất giác nắm chặt tay lại.
Anh gọi tên cô rất nhẹ nhàng, hai tiếng ấy được bao bọc trong giọng nói trầm ấm của anh, không khỏi khiến người ta cảm thấy thâm tình, như lời thì thầm của tình nhân.
Hứa Trăn nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Cô Hứa đúng là tấm gương mẫu mực, vừa kiên nhẫn lại vừa có trách nhiệm.”
Câu nói này của Trì Nghị không biết là trêu chọc hay khen ngợi. Hứa Trăn cảm thấy anh có ý khác, giọng điệu không giống như đang khen cô.
“Còn việc gì nữa không?”
“Tạm thời không có, chỉ là mong anh để ý đến Hiểu Dương hơn, phối hợp với nhà trường…”
“Tôi biết rồi.”
Ba từ ngắn gọn, Hứa Trăn cảm thấy câu trả lời của anh có phần hờ hững, mang theo chút ung dung tự tại nhưng lại không nghiêm túc.
Lúc này, Trì Nghị đứng dậy, ngược sáng, dáng người cao lớn của anh được tôn lên bởi bộ vest lịch lãm. Anh có vẻ ngoài anh tuấn, lông mày sắc sảo, mắt sáng như sao, toát lên sức hút nam tính mạnh mẽ.
Không hiểu sao, Hứa Trăn bỗng thấy hơi căng thẳng, trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.
Ánh nắng chiếu lên mặt Hứa Trăn, càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cô.
Trì Nghị nhìn chằm chằm vào vùng da dưới tai của cô, vẻ mặt nửa như cười nửa không.
Trước khi rời đi, anh đột nhiên nói với cô: “Cô Hứa, tên cô rất hay, đúng là người như tên, trong ngoài như một.”
Phòng tiếp khách chỉ còn lại mỗi Hứa Trăn, tim cô bởi vì căng thẳng mà đột nhiên đập thình thịch không ngừng.
Trực giác của cô từ trước tới nay vẫn luôn rất chính xác, những lời người đàn ông đó nói đều đầy ẩn ý, nhưng cô lại không hiểu rõ.
Nghĩ đến cặp lông mày và đôi mắt phong lưu của anh, Hứa Trăn cảm thấy hơi khó hiểu.
Sao phụ huynh của Đinh Hiểu Dương lại như vậy được chứ?
Hứa Trăn trở về văn phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm. Thứ sáu cô chỉ có một tiết, học sinh cũng tan học sớm, cô thường về nhà vào buổi trưa.
Chủ yếu là vì mỗi thứ sáu Hứa Kiệt đều về nhà, trong nhà luôn chuẩn bị những món ngon cho cậu ta. Dù cô không thể về sớm, Trương Anh cũng sẽ gọi điện thúc giục, bảo cô mua gà hoặc xương sườn trên đường về.
Hứa Kiệt chính là người quan trọng nhất trong nhà.
Năm đó Hứa Trăn thi đại học cũng không có đãi ngộ như thế này.
Đúng lúc tan làm, Trương Anh gọi điện thoại tới.
“Trăn Trăn, trên đường về mua vài con cua, em trai con muốn ăn.”
“Đã biết.”
Hứa Trăn chọn vài con cua to ở chợ hải sản, khi về nhà, thấy trên ghế sofa để đầy quần áo Hứa Kiệt đã thay trong tuần, cô cảm thấy chướng mắt, theo thói quen vào bếp giúp Trương Anh một tay.
“Trăn Trăn, làm món cua xào cay đi, em trai con thích ăn.”
Hứa Trăn cúi đầu đáp một tiếng.
Trương Anh nhạy bén nhận ra thần sắc của con gái, quan tâm hỏi: “Sao thế? Hôm nay gặp chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Trương Anh khẽ thở dài, bà hiểu rõ tính tình con gái mình, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không muốn chia sẻ với người khác, không như con trai nói năng hoạt bát.
Đúng bảy giờ, nhà họ Hứa bắt đầu ăn cơm.
Là chủ gia đình, Hứa Hưng Quốc ngồi vào bàn trước, Hứa Kiệt là người thứ hai bị mùi hương thu hút đến.
Cậu ta không nhịn được cơn thèm, dùng tay cầm một cái càng cua, bị Trương Anh âu yếm đánh một cái, mắng nhẹ vài câu: “Vài phút cũng không chờ được, tay lại không sạch, ăn vào đau bụng bây giờ.”
Hứa Kiệt nhận bát đũa Trương Anh đưa, cười nói: “Cảm ơn mẹ.”
Cậu ta có vẻ ngoài đoan chính cởi mở, còn rất đẹp trai, đang trong giai đoạn dậy thì, chiều cao tăng vọt, đã cao đến một mét tám, trông vô cùng thu hút.
Hứa Trăn xới cơm cho mọi người xong mới ngồi xuống.
Hứa Kiệt nhìn Hứa Trăn đang lặng lẽ ăn cơm, gắp một cái càng cua cho cô, cười nói: “Chị vất vả rồi.”
Hứa Trăn mỉm cười nhẹ.
Khi ăn không nói, khi ngủ không nói.
Hứa Hưng Quốc đặc biệt coi trọng quy củ, nên khi ăn cơm, nhà họ Hứa vẫn luôn yên tĩnh.
bộ thứ 2 đọc ở web, xứng đáng để mua
sao giờ mới bk đến web này nhỉ, nhiều bộ H cuốn quá
làm mấy bộ nam 9 kiểu như này nữa đi web
thấy văn án cuốn quá phải mua đọc ngay
Hay
Hay ghê