Ép Tinh Địa Ngục - Chương 1: Địa Ngục ép tinh thiếu nữ
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng đăng nhập tài khoản và liên hệ Fanpage Pink Novel
Chúc Mộng cảm giác như đang nằm mơ.
Ý thức của cô lơ lửng giữa hỗn độn, xung quanh đều là bóng tối, chẳng có lấy một tia sáng nào.
Có phải do cô vẫn kiên trì làm việc trong lúc bệnh hay không? Cô sẽ chết ư?
Cô chết cũng không sao, nhưng bà nội đang bệnh nặng phải làm sao đây… Bà nội còn đang đợi cô đi làm kiếm tiền để chữa bệnh đây này.
Bây giờ cô không thể chết được, cô phải kiếm được nhiều tiền hơn!
Sau khi dòng suy nghĩ này ra đời, phía trước đã xuất hiện ánh sáng.
Ý thức của Chúc Mộng trôi dạt đến nơi phát ra ánh sáng, nơi đó là một tòa nhà. Giữa mông lung, cô đã nhìn thấy bốn chữ bên trên tấm biển hiệu treo trên tòa nhà, Địa Ngục vắt tinh.
Bốn chữ này thật là đáng sợ, Chúc Mộng không khỏi che kín miệng mình.
“Chào mừng đến với Địa Ngục vắt tinh, bé con đáng yêu.” Một người đàn ông mặc Đường phục xuất hiện, anh ta mở chiếc quạt xếp: “Để tôi xem cô đang khát vọng điều gì… A, cô khát vọng được sống sót, cô khát vọng tiền tài. Ừm, là dục vọng thường thấy nhất.”
Chúc Mộng nhút nhát hỏi: “Anh, anh là ai?”
“Tôi là Đường Thư, là nhân viên phục vụ ở đây.” Đường Thư nở một nụ cười như gió xuân ấm áp, nhưng lời nói lại lộ ra cám dỗ: “Đến ký kết khế ước đi, cô gái. Ký khế ước rồi, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ dần khỏe lên, cô sẽ còn nhận được rất nhiều rất nhiều tiền nữa.”
Mình đang nằm mơ ư? Chúc Mộng nghĩ.
Nếu nằm mơ, vậy chắc cũng không mất mát gì, cho nên cô khẽ gật đầu: “Vậy tôi ký.”
Người đàn ông cong môi nở nụ cười: “Vậy thì hãy hưởng thụ cuộc hành trình đầu tiên của mình đi, cô gái.”
*
Sương mù chung quanh đều tan đi.
Tỉnh mộng rồi ư? Giấc mơ này thật là kỳ quái.
Đợi đã, không đúng…!
Chúc Mộng phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng đầy công nghệ trong tương lai. Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo, vách tường được cấu thành từ vật liệu hợp kim titan liền mạch, màu kim loại hắt ra ánh sáng xanh tĩnh mịch trong phòng.
Đây là đâu?
Nghĩ đến Địa Ngục vắt tinh lúc nãy, Chúc Mộng run lên một trận.
Cô mới đứng dậy khỏi sàn nhà, nhưng một đống cánh tay máy móc đã bao lấy cô.
“A… Cứu mạng! Có ai không… Ưm…”
Từng luồng sáng bắn ra từ khắp nơi, khóa chặt cô giữa thiết bị thí nghiệm.
Chúc Mộng hoảng sợ phát hiện tay chân của mình bị kéo căng ra hai bên một cách tàn nhẫn, cánh tay co duỗi tự nhiên của người máy giống như xúc tu trong rừng, lạnh lẽo mà kiên cố.
Bề mặt cánh tay người máy rung nhẹ, được gắn chính xác vào các khớp cơ của cô, sự trói buộc kia dán chặt vào da thịt cô, đến nỗi chỉ một vùng vẫy nhỏ cũng khó tránh thoát.
Trong lòng Chúc Mộng dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô càng giãy giụa kịch liệt hơn. Nhưng mỗi một lần giãy giụa co cụm vào, cánh tay của người máy đều sẽ có điều chỉnh tương ứng, đảm bảo có thể cố định hoàn toàn thân thể cô ở vị trí trung tâm.
“Thả tôi ra! Có ai ở đây không! Thả tôi ra!” Chúc Mộng hét to.
Tiếng hét của Chúc Mộng quanh quẩn trong vách tường kim loại của phòng thí nghiệm, tạo thành sự tương phản rõ rệt so với tiếng máy móc trầm thấp.
Một người máy chậm rãi di chuyển đến, phát ra tiếng máy móc rè rè rất nhỏ, nó quay cái đầu đa diện về phía Chúc Mộng, dùng một loại cảm biến phức tạp để phân tích cảm xúc và trạng thái sinh lý của cô.
Giọng nói của người máy thiên về phái nam, không có sắc thái tình cảm rõ ràng, giọng điệu lạnh lẽo máy móc: “Cảm xúc thất thường của cô đã vượt quá phạm vi an toàn, cô Chúc Mộng. Xin hãy giữ vững tỉnh táo. Đây là thủ tục cần thiết để đảm bảo thí nghiệm được hoàn chỉnh và giữ an toàn cho cô. Xin hãy hợp tác, nếu thuận lợi, thí nghiệm sẽ nhanh chóng kết thúc.”
“Nhanh chóng kết thúc? Mất bao lâu hả?” Chúc Mộng bất an hỏi.
“Xem ra, cô rất nóng lòng bắt đầu, vậy thì tốt quá rồi.” Người máy nói với giọng điệu vô cảm.
“Sau khi thí nghiệm kết thúc, tao có được trả tiền không… Đợi đã, bọn mày đang làm gì thế?”
Cánh tay người máy vươn ra chạm vào mép quần áo của Chúc Mộng, sau đó trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng vải bị kéo chậm. Một số cánh tay người máy vươn ra phụ kiện cắt xén.
“Cởi bỏ quần áo của cô để đảm bảo tính chính xác của dữ liệu thí nghiệm, cũng như đề phòng mọi phiền nhiễu có thể xảy ra. Chúng tôi tuân theo các quy trình an toàn nghiêm ngặt nhất, tuyệt đối sẽ không làm cô bị thương. Video của cô chỉ được nhân viên cấp cao mua và xem, xin hãy yên tâm.” Người máy nói.
Chúc Mộng không thể cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ có thể cảm nhận được tiếng vải bị xé rách kèm theo cảm giác quần áo bị xé mở. Quần áo được cắt mở ở vài đường may chính, sau đó được cánh tay người máy rút ra nhanh chóng.
Cơ thể của Chúc Mộng vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, bầu vú đáng yêu, giữa hai chân bị ép kéo ra chính là vườn hoa cấm kỵ.
“Không, tao không muốn bị nhìn thấy… Không, dừng lại!” Chúc Mộng sắp khóc.
Người máy tiếp tục nói: “Tiền đền bù cho những người tham gia thí nghiệm sẽ được cấp sau khi hoàn thành tất cả quá trình thí nghiệm, dựa theo nhu cầu cá nhân của cô, lần này sẽ thanh toán toàn bộ chi phí cho cuộc phẫu thuật của bà nội cô trước đó. Xin hãy bình tĩnh, cô Chúc Mộng.”
Sau khi nghe thấy lời người máy nói, Chúc Mộng cũng yên lòng hơn một chút.
Thật sao? Chỉ cần hoàn thành thí nghiệm, khoản nợ chi phí phẫu thuật của bà nội sẽ được trả đủ ư?
“Rất tốt, bây giờ trông cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Chúng ta hãy bỏ qua câu hỏi ‘vì sao tôi lại ở đây’, ‘tôi đang ở đâu’, bắt đầu công việc của chúng ta nhé.” Người máy nói: “Chúng ta hãy bắt đầu với những thứ này trước… Dụng cụ kích thích tương đối nhẹ nhàng.”
Trong góc phòng thí nghiệm có trưng bày một loạt dụng cụ tinh vi, chúng phát ra tiếng máy móc trầm thấp, bên trên màn hình nhấp nháy những số liệu dày đặc.
Người máy vừa dứt lời, có hai thiết bị trên trần nhà hạ thấp xuống.
Nó có hình dạng trông giống một cái chén trong suốt, nhưng đương nhiên là phức tạp hơn nhiều so với cái chén bình thường. Nó được cấu thành từ inox đánh bóng với vật liệu trong suốt, khiến bên ngoài có thể nhìn rõ hoạt động bên trong.
“Cô sẽ nhanh cảm nhận được tác dụng của nó thôi.” Người máy nói.
Cánh tay người máy di chuyển dụng cụ đặt lên trên bầu vú của cô, xúc cảm lạnh như băng khiến cô sợ run cả người.
“Đầu cơ học được trang bị nhiều cảm biến nhỏ có khả năng phát hiện và thích ứng với phản ứng của sinh vật, tạo ra kích thích chính xác… Ví dụ như, thế này.”
Cô trơ mắt nhìn nhiều xúc tu kim loại nhỏ dài xuất hiện từ trong cái chén trong suốt.
“Số xúc tu này không được làm từ vật liệu sinh học cho nên không đủ mềm, cũng vì thế mà các nhà thiết kế đã phủ lên bề mặt xúc tu kim loại vô số điện cực cực nhỏ, có thể tạo ra dòng điện kích thích vào bầu ngực của người thí nghiệm.”
Sau khi người máy nói xong, thiết bị này chính thức được khởi động.
Vô số xúc tu kim loại bắt đầu điên cuồng cử động, dùng tốc độ cao mà cô hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được để kích thích bầu vú cô!
“Ưm a a… Không… A a đừng mà, a a a… Đừng mà a a a ——” Chúc Mộng nức nở hét to, thân thể của cô run rẩy kịch liệt, khóe mắt rưng rưng.
“Thật xin lỗi, nhập sai giá trị rồi, hiệu chỉnh thất bại… Để bọn tôi chỉnh lại giá trị rồi bắt đầu lại từ đầu.”
Theo lời người máy nói, sự kích thích điên cuồng kia cũng tạm dừng.
Chúc Mộng thở hổn hển ngẩng đầu, sự kích thích lúc nãy khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Vừa rồi, vừa rồi là sai lầm nhỉ.” Cô thở hổn hển hỏi.
“Giá trị sai rồi, thật xin lỗi, cô Chúc Mộng, đáng lý ra con số kia phải dành cho một tuần sau, nhưng trông cô rất có tiềm năng, bên dưới cô đã ướt rồi.”
“Không, tôi không có…”
“Tóm lại, chúng ta hãy quên việc xen giữa này đi, chính thức bắt đầu nhé.”
Đầu tiên là một cái chạm nhẹ vào bầu ngực, nương theo đó là sự kích thích của dòng điện rất nhỏ. Xúc tu lạnh lẽo siết chặt bầu vú cô, mang đến một cảm giác là lạ. Cô nhịn không được bắt đầu vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi sự kích thích này. Nhưng cô bị trói quá chặt, gần như không thể động đậy.