Giam Cầm Tình Yêu - Chương 2
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Diệp Lạc nghĩ, nếu cô không phải là lần đầu tiên thì có phải ba mẹ sẽ không ép cô đi xem mắt nữa không.
Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Thà làm với anh chàng đẹp trai trước mắt này còn hơn là làm với cái gã đàn ông mà bụng còn to hơn cả phụ nữ có thai đó.
Đoạn Cảnh Hồi đeo bao xong, từ từ cắm vào trong miệng huyệt. Móng tay Diệp Lạc bấu chặt vào bờ vai hắn, muốn giảm bớt sự đau đớn qua cách siết chặt da thịt như thế.
Kích cỡ của Đoạn Cảnh Hồi hoàn toàn không thể dùng ngón tay để so sánh được. Cũng bởi vậy, hắn chỉ mới nhẹ nhàng cắm quy đầu vào đã bị lớp thịt mềm mại của Diệp Lạc giữ chặt, không thể nhúc nhích nổi.
“Khít quá.”
Hắn tiện tay kéo váy Diệp Lạc ra, nằm đè lên người cô, gặm cắn bầu ngực sữa của cô.
“Quần áo của tôi.”
Diệp Lạc có hơi bất mãn mà trừng mắt nhìn Đoạn Cảnh Hồi một cái, nhưng dường như hắn không nghe được lời cô nói, tiếp tục liếm láp đầu vú của cô, phát ra những âm thanh ướt át.
Cơ thể cô nóng bỏng, cũng bởi vậy, cô mong chờ được hắn ôm lấy, dính sát da thịt với hắn. Đoạn Cảnh Hồi thấy cô gần như đã thích ứng được, lập tức tiếp tục di chuyển, đâm vào bên trong.
“ Ưm… A…”
Cảm giác đau nhức, sưng tấy quét qua toàn thân Diệp Lạc, khiến cô hận không thể cào ra vài lỗ máu trên vai Đoạn Cảnh Hồi.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, vì sao cảm giác đau đớn này lại dần biến thành sung sướng. Đặc biệt là khi cả cây dương vật khổng lồ của Đoạn Cảnh Hồi hoàn toàn đâm vào trong cơ thể của cô, cô sung sướng đến mức run rẩy không ngừng, cảm giác như linh hồn đã không còn thuộc về mình nữa.
Hai má Diệp Lạc đỏ bừng, hai tay lại ôm chặt lấy cơ thể Đoạn Cảnh Hồi.
“Để tôi chịch… Để tôi chịch em đi.”
Nói xong lời này, hắn không quan tâm đến phản ứng của Diệp Lạc mà bắt đầu đâm chọc cô một cách dữ dội.
Đoạn Cảnh Hồi chống tay bên cạnh Diệp Lạc, hông đong đưa, liên tục va chạm trong âm đạo của cô hết lần này đến lần khác, tần suất vừa nhanh vừa mạnh.
“Ư… Ưm…”
Nếu không phải Diệp Lạc còn ôm chặt lấy hắn thì cô có cảm giác mình chắc phải bị hắn đâm đến nỗi bay ra ngoài luôn mất.
Từng cú va chạm không hề có kỹ xảo gì đáng nói, quả thực giống như một người nguyên thủy đang gấp gáp phát tiết dục vọng của mình ra ngoài.
Diệp Lạc cũng không biết mình bị chịch với tần suất cao như vậy trong bao lâu, cô chỉ cảm thấy đại não của mình trống rỗng, còn âm đạo cũng bắt đầu run rẩy co thắt mà không thể kiểm soát nổi.
“Ưm… A…”
Diệp Lạc bị hắn chịch mạnh đến mức nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng rên rỉ.
Cổ tử cung bị nghiền mài liên tục mang đến cảm giác sung sướng, sự kích thích khiến cô như sắp bay lên trời.
Diệp Lạc cũng không biết cô đã làm với Đoạn Cảnh Hồi trong bao lâu. Cô chỉ nhớ Đoạn Cảnh Hồi mới bắn không bao lâu đã cứng lại, sau đó ôm cô tiếp tục đâm rút, cứ tuần hoàn như thế, mãi cho đến khi tầm mắt của cô mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Diệp Lạc mở mắt ra, nhận ra bên cạnh không có một bóng người nào.
Trên cơ thể cô chỗ nào cũng rất đau, xương cốt toàn thân như thể bị người ta đánh nát rồi ghép lại vậy.
Cô nhớ là… Có một người đàn ông… Sau đó, cô làm với hắn.
Sau đó thì sao?
Cô không nhớ nữa.
Diệp Lạc nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại những chi tiết của ngày hôm qua, nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Cô nhớ rằng cô đã đi xem mắt với ông chủ Vương, sau đó thì ngủ cùng một người đàn ông.
Không phải… Vậy đoạn ở giữa đâu rồi… Ở giữa đã xảy ra chuyện gì?
Cô không nhớ được.
Đoạn ký ức đó giống như đã bị đại não của cô xóa bỏ vậy.
Diệp Lạc cố gắng hết sức để ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Đây là một nơi cô hoàn toàn không biết đến. Tuy cô có mặc quần áo và đồ lót nhưng vùng da thịt lộ ra lại ẩn hiện không ít vệt đỏ.
“Đây là đâu?”
Cách trang trí của căn phòng có thể dùng từ xa hoa để hình dung, bình hoa đặt đầu giường cắm mấy cành hoa hồng đỏ đang độ nở rộ.
Diệp Lạc day day huyệt Thái Dương của mình, chống tường để xuống giường.
Cô không chỉ ngủ với người đàn ông đó mà thậm chí đến cả tên hắn là gì cũng không biết.
Ha ha.
Còn có thể tùy tiện hơn chút không.
Chân cô vẫn hơi nhũn ra, chỉ có thể đi chầm chậm.
“Thật kỳ lạ.”
Tại sao trong nhà lại không có cửa sổ.
Cô lần lượt mở từng cánh cửa đang đóng ra.
Phòng tắm, phòng thay đồ, phòng làm việc, phòng hình ảnh và âm thanh đều đầy đủ, nhưng chỉ không có mỗi phòng bếp. Cô nghĩ, người này chắc là rất giàu có. Dù sao đi nữa, ở thành phố Thân tấc đất tấc vàng này, kiểu nhà có quy mô như vậy ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.
Hay