Giam Cầm Tình Yêu - Chương 3
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Nhưng tại sao những căn phòng đó đều không có cửa sổ chứ?
Cánh cửa cuối cùng khác hẳn những cánh cửa khác, chắc là cửa ra vào của căn nhà.
Cô xoay tay nắm cửa nhưng nhận ra là hoàn toàn không mở được.
Diệp Lạc lấy tay gõ lên cánh cửa nhưng không có người nào đáp lại cô hết.
Tại sao chứ? Hàng xóm xung quanh chẳng lẽ sẽ không chạy ra mắng cô gây ồn ào ảnh hưởng đến người dân sao?
Diệp Lạc trở về nhà, tìm kiếm điện thoại của mình khắp nơi.
Không có… Chỗ nào cũng không có.
Không chỉ điện thoại, ngay cả túi của cô cũng không có ở đây.
“Quán cà phê!”
Đúng vậy! Cô nhớ rằng khi mình đi vệ sinh không mang túi theo, vậy nên chắc hẳn cả điện thoại và túi đều để ở quán cà phê.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại xuất hiện ở đây một cách khó hiểu như vậy?
Cô mở từng cái tủ trong phòng ra nhưng bên trong chỉ có một số vật dụng hàng ngày thông thường, hoàn toàn không có thiết bị liên lạc nào.
Không phải chứ, vậy cô phải làm sao để ra ngoài đây?
Diệp Lạc lại sang các phòng khác để tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Khi mở cửa phòng thay đồ ra lần nữa, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Vừa rồi cô không nhìn cẩn thận, chỉ vội liếc mắt một cái rồi thôi.
“Quá vô lý rồi.”
Hai bên kệ thủy tinh trong phòng thay đồ bày đầy các loại túi xách từ nhiều nhãn hiệu hàng xa xỉ khác nhau, khiến cô nhìn hoa cả mắt.
Diệp Lạc rất nghèo nhưng lại có vẻ ngoài xuất sắc, bởi vậy, cô sẽ tham dự các loại tiệc rượu, tiệc thương mại với những kẻ có tiền để kiếm chút tiền sinh hoạt, đương nhiên cô cũng biết những nhãn hiệu cao cấp top đầu này.
Đi tiếp về phía trước, có một tủ trưng bày bằng kính lớn, bên trong bày biện đủ loại châu báu trang sức và đồng hồ.
Dây chuyền kim cương, bông tai, lắc tay, thêm cả một số kim cương và đá quý có màu sắc khác nhau, phát ra những tia sáng đầy màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn, làm đôi mắt của cô đau nhói.
Sâu bên trong phòng thay đồ treo những bộ quần áo và giày dép có nhãn hiệu và kiểu dáng khác nhau.
Cô tiện tay lấy vài món ra xem, đều là những thương hiệu quốc tế lớn như Dior, Chanel, Hermes, thậm chí còn chưa tháo mác.
Nếu tất cả những thứ ở đây đều là hàng chính hãng thì có lẽ có thể mua được một căn nhà lớn ở thành phố Thân rồi.
Diệp Lạc đóng cửa phòng lại, chậm rãi bước ra ngoài.
Ở đây có hệ thống thông gió mới tinh, chẳng trách không có cửa sổ cũng không sợ bị ngạt chết.
Cô lại đi đến phòng âm thanh và hình ảnh lần nữa, muốn dựa vào máy tính để cầu cứu bên ngoài.
Nói gì đi nữa thì ngành cô học chính là máy tính mà. Chỉ cần cho cô một chiếc máy tính, cô có thể làm cho ra ngô ra khoai.
“Đệt…”
Trong phòng âm thanh và hình ảnh chỉ có một đống đĩa CD và máy phát, đến cái bóng của máy tính cũng không có.
Ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng, cửa ra vào truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Cô không kịp để ý đến hai chân nhức mỏi của mình, vội vàng chạy về phía cửa.
“Cô chủ ơi?”
Ở đó có một cô gái trẻ tuổi, cô ấy đang đẩy một chiếc xe đẩy thức ăn, nở nụ cười dịu dàng.
“Cô chủ gì cơ?”
Vẻ mặt Diệp Lạc chứa đầy sự nghi hoặc, ánh mắt lướt qua chiếc xe đẩy thức ăn cao hơn một mét kia.
Các món ăn rất đa dạng nhưng lượng thức ăn trong mỗi món lại rất ít, từ món chính, hải sản, thịt thà cho đến rau dưa trái cây, đều có đủ cả.
“Đây là đâu? Để tôi ra ngoài.”
Cô gái sau khi nghe được lời cô nói thì không nghĩ nhiều, chỉ dùng cơ thể của mình chắn trước cửa ra vào.
“Xin lỗi cô chủ, có một số việc, cô phải chờ cậu chủ về rồi hỏi cậu ấy mới được. Tôi không có quyền thả cô ra ngoài đâu.”
Vì để đề phòng Diệp Lạc chạy ra ngoài, cô ấy quyết định đóng cửa lại luôn, sau đó bày lần lượt từng món ăn lên trên bàn.
“Vậy cô là ai?”
Cô không quen biết cô ấy.
Còn cậu chủ mà cô ấy đang nói… Là chỉ người đàn ông tối hôm qua sao?
Đầu óc Lạc hoạt động nhanh chóng, muốn lấy được tin tức hữu dụng từ lời nói của cô ấy.
“Tôi là hầu gái ở đây. Cô đừng lo lắng, cậu chủ sẽ đến ở cùng cô vào buổi tối.”
Sau khi sắp xếp tất cả các món ăn lên bàn, cô ấy kính cẩn lùi sang một bên.
“Mời cô dùng bữa.”
“Không, tôi không có cảm giác thèm ăn.”
Nhưng cô hầu gái cứ như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu chờ.
“Cậu chủ của các cô tên là gì?”
“Cậu chủ tên là Đoạn Cảnh Hồi.”
Là cùng họ cùng âm sao? Hình như người giàu số một cũng tên là Đoạn Cảnh Hồi.
Là người được mệnh là ‘Thần’ ‘sát phạt quyết đoán’ trong giới thương mại.
Hẳn là trùng hợp thôi.
“Đây là đâu?”
“Là nhà của cậu chủ.”
“Ý tôi nói là địa chỉ.”
“Xin lỗi.”
“Tại sao lại nhốt tôi ở đây?”
“Xin lỗi.”
Hay