Giam Cầm Tình Yêu - Chương 4
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
“Các cô đang giam giữ tôi đấy.”
“Xin lỗi.”
Cảm giác cứ như đấm một đấm vào bông.
“Vậy cô có thể cho tôi biết cô tên là gì không?”
“Tiểu Anh ạ.”
Diệp Lạc gật đầu, nói với cô ấy mình tên là Diệp Lạc.
“Cô chủ, cô ăn hãy một chút đi.”
Thế này thì không thể giao tiếp được mất…
Có vẻ có một số việc đành phải chờ vị cậu chủ kia trở về mới có thể biết được.
“Tôi muốn một chiếc máy tính.”
Dù như thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng phải ra ngoài trước đã rồi nói.
“Tôi đi xin chỉ thị của cậu chủ một chút, xin cô chủ chờ một lát.”
Sau khi Tiểu Anh rời đi, Diệp Lạc ôm chân co ro một góc trên giường.
Cô đắc tội Đoạn Cảnh Hồi ở đâu vậy? Đây rõ ràng là giam giữ trái phép rồi.
Khi Tiểu Anh mở cửa, cô muốn chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Anh kiến quyết đứng chặn trước cửa, còn quỳ xuống cầu xin cô đừng rời khỏi nơi này. Nếu không, cô ấy sẽ bị cậu chủ trừng phạt.
Ai, cần gì phải làm khó một người làm công chứ.
Thấy cô ấy như thế, Diệp Lạc cũng chỉ đành yên lặng lui về.
Dù có may mắn chạy ra được đi chăng nữa, lỡ như bên ngoài còn có những người khác thì phải làm sao bây giờ… Xem tình hình trước mắt, có lẽ trừ việc bọn họ nhốt cô ở đây thì cũng không làm hại gì cô cả. Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh tượng, nhưng ngoại trừ buổi tối hôm qua, cô không có chút giao thoa nào với Đoạn Cảnh Hồi hết.
Báo cảnh sát thôi.
Đến lúc cô thoát ra ngoài rồi, cô nhất định phải tìm cơ hội báo báo cảnh sát.
Đây là hạn chế tự do thân thể phi pháp. Cậu chủ vớ vẩn gì chứ, ở thời đại Quốc Hoa mới này thì mọi người đều bình đẳng, ở đây không có nô lệ.
Nếu không có cái đồng hồ treo tường ở đây thì Diệp Lạc đã không cảm nhận được thời gian đang trôi đi nữa rồi.
Thật là phiền phức quá đi mất.
Cô không muốn về nhà nhưng rất muốn quay lại trường học.
Ngay khi kim đồng hồ chỉ vào số 5, một loạt tiếng sột soạt vang lên từ cửa ra vào. Diệp Lạc không kịp mang dép đã lập tức chạy về phía đó.
Chỉ thấy một nhóm người mặc trang phục giống với Tiểu Anh đang đặt những đĩa đồ ăn trên tay lên bàn dài một cách có trật tự.
“Các cô thế này là đang giam giữ tôi đấy.”
Không ai để ý tới cô, mọi người vẫn bận rộn với công việc của mình.
“Tôi phải về nhà.”
Cô muốn chạy nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó đang ôm chặt lấy chân mình.
“Tiểu Anh, cô đang làm gì vậy?”
“Cô chủ, tôi biết cô đang nhớ cậu chủ. Xin cô hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa, cậu chủ sắp trở về rồi.”
Bộ dáng của Tiểu Anh rất đáng thương, dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng không chịu buông tay.
Nhớ hắn á?
Nhớ cái quần.
Cô còn chẳng quen biết gì cái tên Đoạn Cảnh Hồi đó, nhớ cái búa ấy chứ.
Cứ coi tối hôm qua là tình một đêm thôi không được à? Cô không cần hắn phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mà cả hai bên đều tự nguyện đâu.
Cô đỡ Tiểu Anh dậy, tùy tiện kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống.
“Tôi không làm khó cô nữa.”
Nếu Tiểu Anh là con trai, chắc chắn cô sẽ chạy trốn ngay mà không thèm nhìn lại.
Nhưng trớ trêu thay, Tiểu Anh là một cô bé thoạt trông rất đáng thương…
Bộ dạng của cô ấy luôn khiến Diệp Lạc nhớ lại bản thân mình ngày xưa.
“Anh ta sắp về rồi đúng không? Vậy được, tôi sẽ đợi anh ta ở đây.”
Ngoài Tiểu Anh ra, những người giúp việc khác lần lượt rời khỏi đây.
Nếu đã bao ăn bao ở thì cô cũng không ngại tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.
Thứ mà loại người như cô không thiếu nhất chính là thời gian.
Cô cũng muốn xem ván trò chơi này của cậu chủ Đoạn sẽ kéo dài đến khi nào.
Không lâu sau, cửa ra vào từ từ mở ra.
Người đàn ông vừa bước vào có vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi ánh mắt đó chạm vào cô lại trở nên vô cùng nóng bỏng.
Hắn mặc một bộ vest đặt làm riêng có giá trị xa xỉ, đôi giày da giẫm lên sàn phát ra tiếng “cộp, cộp, cộp”.
“Mấy cô ra ngoài đi.”
Đoạn Cảnh Hồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lạc, cẩn thận cắt miếng bò bít tết rồi đẩy đĩa về phía cô.
Thấy cô không có phản ứng gì, hắn thậm chí còn gắp một miếng thịt bò rồi đưa đến bên miệng cô. Mà suốt từ đầu đến cuối, trên mặt Đoạn Cảnh Hồi luôn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
“Thả tôi ra.”
Diệp Lạc không có bất kỳ động tác nào, đôi mắt to của cô đang trừng mắt nhìn hắn.
“Không thể nào.”
Đoạn Tĩnh cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ đặt cái nĩa xuống.
“Không sao, nếu không thích ăn thịt bò thì chúng ta đổi món khác nhé.”
“Đoạn Cảnh Hồi.”
Giọng điệu lúc nói chuyện của cô rất dữ dằn, nhưng Đoạn Cạnh Hồi lại không để tâm chút nào.
“Rốt cuộc thì tôi đã đắc tội anh chỗ nào chứ?”
“Tôi thích em.”
Diệp Lạc như thể đã nghe thấy một câu chuyện cười thú vị nào đó.
Hay