Giam Cầm Tình Yêu - Chương 5
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng liên hệ Fanpage Pink Novel
Chịch một lần rồi thích luôn à?
Thích ư? Sau đó thì nhốt cô ở đây sao?
Những điều lung tung lộn xộn gì thế này.
Đồ thần kinh.
“Anh bị điên à? Mau thả tôi ra.”
“Tôi đã nói rồi. Không thể nào.”
Đoạn Cảnh Hồi nắm chặt cánh tay của Diệp Lạc, một tay bế bổng cô lên.
“Anh buông tôi ra.”
Cô vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn bị Đoạn Cảnh Hồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Diệp Lạc không biết ánh mắt của hắn có ý gì, cũng không hiểu được cảm xúc trong ánh mắt ấy.
“Anh muốn làm gì?”
Cô vội vàng lùi lại phía sau, co mình ở một góc trên góc giường.
Đoạn Cảnh Hồi không tiến thêm một bước nào nữa. Hắn ngồi ở góc giường bên kia, giữ khoảng cách với cô.
“Rốt cuộc thì tôi đã đắc tội anh ở đâu chứ?”
Thấy Đoạn Cảnh Hồi không nói lời nào, cô đành chủ động lên tiếng.
Nếu cô không lấy được thông tin hữu ích từ Tiểu Anh thì cứ hỏi trực tiếp vị cậu chủ này không phải là xong rồi sao?
“Tôi thích em. Em là người duy nhất tôi thích trong suốt 28 năm qua.”
“Nhưng tôi không quen biết anh.”
Điều này thật sự quá khó hiểu luôn đấy, đúng không?
“Dạ tiệc tại số 17 Nam Đường.”
Diệp Lạc cố gắng nhớ lại những chi tiết của ngày hôm đó.
Cô nhớ hôm đó cô đã nhận tiền của tổng giám đốc Phó để làm bạn gái anh ta. Nhưng trong suốt buổi dạ tiệc đó, ngoài việc đi cùng tổng giám đốc Phó thì cô chỉ toàn uống trà và ăn bánh ngọt thôi.
“Nếu anh thích tôi thì tại sao lại nhốt tôi ở đây?”
“Em sẽ chạy trốn.”
Nói thừa, cô là một người còn sống sờ sờ ra đó, cũng chẳng phải là thú nhồi bông, đương nhiên là sẽ chạy rồi.
Thấy cô không nói gì, Đoạn Cảnh Hồi tự nói một mình.
“Tôi đã cử người mang rất nhiều đồ đến tặng em nhưng em đều không thích.”
Hình như đúng là vậy thật? Thời gian gần đây, cô luôn nhận được những thứ kỳ quặc không hiểu kiểu gì, nhưng tất cả đều được cô gửi trả lại. Cô sợ rằng nếu ba mẹ mình nhìn thấy thì sẽ chạy đến trường và làm ầm lên, bắt những cậu con trai trên đường rồi hỏi ai thích con gái của họ.
Tuy cô không có tiền nhưng cũng không muốn gặp rắc rối.
“Chỉ có nhốt em ở đây thì em mới không chạy đi đâu được, như vậy thì em sẽ mãi mãi là của tôi rồi.”
Biểu cảm của hắn rõ ràng chứa chút say mê và cuồng nhiệt.
Nhưng điều này lại khiến Diệp Lạc cảm thấy ghê tởm không nhẹ.
Đồ thần kinh.
“Anh nói anh thích tôi sao?”
Cô khẽ vẫy tay về phía Đoạn Cảnh Hồi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Khi thấy hắn lại gần, cô bóp chặt lấy mặt hắn.
“Vậy thì anh có biết, làm như vậy sẽ khiến tôi ghét anh, thậm chí là hận anh không?”
“Không sao cả.”
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Chỉ cần em luôn ở đây, chúng ta có thể lâu ngày sinh tình.”
Không thể nào.
Cô không tin rằng bản thân mình sẽ yêu bất kỳ một ai.
“Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm với tôi, anh thả tôi ra đi, có được không?”
“Ngoài việc thả em đi, những việc khác, em muốn gì tôi cũng có thể cho em, em nói gì tôi sẽ làm nấy, tôi sẽ nghe theo em mọi điều.”
Hắn nắm lấy bàn tay Diệp Lạc, nhẹ nhàng liếm lên những ngón tay cô.
Thấy vậy, Yến Lạc mở to mắt.
Đù.
Người này thật sự là một kẻ điên không thể giao tiếp được.
Cô đã tưởng tượng ra vô số phương án trong đầu, cuối cùng chọn ra hai phương án khả thi nhất.
Một, lấy thái độ thật tệ hại để đối xử với hắn, khiến hắn không thể chịu đựng nổi nữa mà buộc phải thả cô rời đi.
Hai, giả vờ như mình đã yêu hắn, chọn một ngày nào đó mà tâm trạng của hắn tốt thì bảo hắn đưa mình đi ra ngoài rồi trực tiếp bỏ trốn.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định thực hiện cả hai phương án cùng lúc.
Nhưng bây giờ mà nói “yêu hắn” thì có vẻ giả tạo quá. Cô cần một chút thời gian để làm bước đệm.
Cậu chủ.
Cô cười khinh thường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Cảnh Hồi, người vẫn đang liếm láp ngón tay cô.
Mặc kệ anh là cậu chủ gì đó.
Sự tự tin của anh đã đặt sai chỗ rồi. Trò chơi này, chưa chắc anh đã thắng nổi đâu.
Trên tay Diệp Lạc dính đầy nước bọt của Đoạn Cảnh Hồi. Nhưng cô cũng không tức giận, chỉ đưa tay ra sau lưng hắn, lén lút lau tay vào bộ vest của hắn.
Cô thong thả ung dung mà gặm cắn đôi môi mỏng của hắn cho đến khi bên tai hắn cũng xuất hiện một tia đỏ ửng.
Thấy thời gian đã chín muồi, cô chậm rãi mở miệng.
“Anh muốn không?”
Nhìn vào tình hình này, có lẽ trong một thời gian ngắn, cô sẽ không thể ra ngoài được.
Dù sao thì đã làm rồi, một lần và vô số lần có gì khác biệt đâu.
Hơn nữa, việc làm tình cũng rất thoải mái.
Ngoại hình Đoạn Cảnh Hồi trông cũng không tồi, cứ coi hắn là người mẫu nam miễn phí là được rồi.
Thấy hắn gật đầu liên tục, cô lại nói.
“Chơi tôi đi.”
“Bằng tay.”
Quả thật đúng như những gì hắn đã nói.
Hay