Mượn Giống Anh Chồng - Chương 2: Nhất định phải sống tốt
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng đăng nhập tài khoản và liên hệ Fanpage 👉🏼 Pink Novel
“Con nhóc này!” Tay ba Nhiếp chỉ về phía tầng sáu bệnh viện, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên: “Chẳng lẽ con định chăm sóc cho nó cả đời sao? Con còn trẻ như vậy, định sống như vậy cả đời!”
“Diêu Diêu, ba con không có ý gì khác, ông ấy chỉ đang cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng đau lòng cho con.” Mắt của mẹ Nhiếp cũng sưng lên, trên mặt cũng trang điểm không ít phấn. Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn tới nay, tới khi nhận được kết quả phải phó mặc cho số phận, bà cũng không có cách nào thay đổi vận mệnh của Chu Đồ, chỉ có thể cưỡng ép con gái mình buông tay: “Mẹ biết, hiện giờ con không chấp nhận được nhưng mà, con nghe mẹ nói, con phải tự lo cho bản thân mình trước, con còn trẻ, cũng không thể cứ như vậy tới già mà không có lấy một mụn con chứ?”
“Ba, mẹ, con xin lỗi.” Nhiếp Thư Diêu không muốn nghe những lời này, liền mở cửa xe đi xuống: “Con lên trước, một lát canh sẽ nguội.”
Ba Nhiếp vẫn còn muốn tiếp tục khuyên con gái nhưng mẹ Nhiếp lại giữ chặt lấy cánh tay ông: “Bỏ đi, bỏ đi, ông để cho con bé đi đi, con đường nó tự chọn, trong lòng nó đều rõ ràng.”
“Có ích gì? Tình yêu có thể làm ra cơm ăn được không? Sau này nhất định nó sẽ hối hận!”
Bước chân của Nhiếp Thư Diêu không dừng lại, cô biết mình đang làm gì, cô không thể bỏ rơi Chu Đồ.
Thang máy vừa đến, cô đã nhìn thấy mẹ chồng Lỗ Thanh Á đứng ở hành lang gọi điện thoại: “Nó muốn chết… Nó cầu xin tôi cho nó được thực hiện cái chết nhân đạo…”
Nhà họ Chu là một gia tộc lớn, làm ăn phức tạp vì không ảnh hưởng đến lợi ích tập đoàn, nhà họ Chu đã dập tắt mọi tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Chu Đồ, anh trai của Chu Đồ là Chu Đạc chỉ ghé qua một lần, sau khi nghe nói Chu Đồ có nguy cơ cao sẽ bị liệt nửa người, một câu anh ấy cũng không nói, lập tức xoay người bỏ đi.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu vô cùng rõ ràng, đối với nhà họ Chu mà nói, Chu Đồ đã sớm không còn tác dụng gì nữa, vị trí của Lỗ Thanh Á trong tập đoàn cũng không có thực quyền, nếu như bà đồng ý để Chu Đồ làm biện pháp an tử, Chu Đạc nhất định sẽ loại bỏ tất cả các thiết bị điều trị.
Lỗ Thanh Á thức trắng đêm suốt một tuần, bà không ngủ được. Mỗi ngày bà đều phải uống thuốc để ép bản thân nghỉ ngơi mấy tiếng, khi tỉnh dậy, trên mặt vẫn đầy mệt mỏi, bà dụi dụi đôi mắt đau nhức, sau đó nói với người ở đầu kia điện thoại: “Tốt xấu gì nó cũng là em trai của con, con mau tới đây khuyên em nó…”
Chu Đồ một lòng muốn chết, cho dù có là ai tới khuyên can cũng không được.
Đúng vậy, một thiên tài kiêu ngạo như vậy, đột nhiên trải qua một sự thay đổi to lớn vào thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời, cả đời này bản thân bị liệt phải nằm ở trên giường bệnh, nửa người phía dưới không bao giờ có thể cử động được nữa, không thể đi bộ, không thể chạy bổ, thậm chí không thể ăn uống giống như người bình thường.
Sự khác biệt lớn nhất giữa anh và một người thực vật là anh có ý thức. Bản thân sẽ cảm nhận tất cả những đau đớn thống khổ trên cuộc đời này.
Nhiếp Thư Diêu đặt bát súp xuống, mẹ chồng cúp điện thoại, quay người nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn ánh sáng và bóng tối đang giao hòa với nhau trên mặt đất qua cửa sổ kính, một lúc sau bà mới nói: “Thư Diêu, con có thể giúp mẹ khuyên nhủ nó được không? Khuyên nó nhất định phải sống tốt, mẹ đảm bảo có thể trị khỏi cho nó. Quả thật mẹ không có cách nào chấp nhận chuyện… Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
Lỗ Thanh Á vừa nói xong, hai tay lập tức che kín mặt.
Mặc dù hai người con trai của bà đều rất thành đạt nhưng Lỗ Thanh Á lại yêu quý cậu con trai út Chu Đồ nhất, có lẽ vì con trai cả Chu Đạc khi còn nhỏ không được bà nuôi dưỡng nên khi lớn lên tính cách của anh ấy mới lạnh nhạt, thờ ơ với người khác. Vì thế khi Lỗ Thanh Á sinh hạ cậu con trai thứ hai, bà vẫn luôn giữ con lại bên cạnh nuôi nấng, đích thân dạy bảo.
Khi Chu Đồ xảy ra tai nạn, tuy rằng Lỗ Thanh Á không hề rơi một giọt nước mắt nhưng cả người bà giống như kẻ mất hồn, bà thường xuyên đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi lần đều đứng cả ngày.
“Được, để con thuyết phục anh ấy.” Nhiếp Thư Diêu đứng dậy, xuyên qua cửa sổ bảo vệ quan sát Chu Đồ, thời gian anh tỉnh lại trong ngày rất ít, có đôi khi tỉnh dậy cũng không muốn mở mắt ra.
Anh không muốn gặp ai cả.
Cửa phòng phẫu thuật cuối hành lang đột nhiên mở ra, Nhiếp Thư Diêu ngẩng đầu nhìn, liền thấy các bác sĩ, y tá đang đẩy giường bệnh ra ngoài, người trên giường bệnh được phủ một lớp vải trắng, người nhà đang chờ đợi ở ngoài phòng phẫu thuật khóc lóc lao tới, ôm lấy thi thể không chịu buông ra.
Ngón tay của Nhiếp Thư Diêu vô thức nắm chặt, chỉ cần tưởng tượng một ngày Chu Đồ nằm trên đó, lòng cô đau đến không thở được.
Thực ra cô biết có một cách để giữ Chu Đồ sống sót nhưng cô không muốn làm.
Cô không muốn nói dối anh.
Nhưng mấy ngày nay dù có nói thế nào Chu Đồ vẫn muốn chết.
Không phải chỉ cần còn sống là có hy vọng sao?
Cô nhất định phải làm cho anh sống tốt.