Mượn Giống Anh Chồng - Chương 4: Anh trai của Chu Đồ
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng đăng nhập tài khoản và liên hệ Fanpage 👉🏼 Pink Novel
Chương 4: Anh trai của Chu Đồ
Khi Lỗ Thanh Á biết Nhiếp Thư Diêu có thai, bà vui mừng đến suýt khóc.
Đứa bé này đến thật đúng lúc.
Bà phải chắp tay cảm ơn ông trời, sau đó lại cảm ơn Nhiếp Thư Diêu, sau đó phái tài xế đưa Nhiếp Thư Diêu về nhà, đồng thời gọi quản gia đi tìm một chuyên gia dinh dưỡng tới nhà phụ trách việc ăn uống hàng ngày của Nhiếp Thư Diêu.
Khi Nhiếp Thư Diêu về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng tắm, lần đầu tiên cô nói dối một chuyện lớn như vậy, trong lòng cô vô cùng bất an, cô lo mẹ chồng sẽ phát hiện ra, lo Chu Đồ phát hiện, cô càng lo lắng hơn về những điều chưa biết nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui nữa.
Nếu Chu Đồ không được chữa trị thành công, cả đời anh sẽ không bao giờ có cơ hội làm cha.
Cô phải tận dụng thời gian này để thụ thai một đứa con và thực hiện tâm nguyện được làm ba của Chu Đồ.
Tỷ lệ thụ tinh nhân tạo thành công chỉ từ 30 đến 50%, Nhiếp Thư Diêu căn bản không thể chờ đợi, phải sàng lọc và nuôi cấy phôi trước khi cấy vào tử cung, nếu đứa trẻ có bất thường về nhiễm sắc thể thì khi đứa trẻ sinh ra sẽ bị dị dạng.
Cô không có thời gian để mạo hiểm.
Chỉ còn một phương pháp duy nhất cô không muốn chấp nhận mà đành phải chấp nhận tìm một người đàn ông quan hệ tình dục, để anh ta xuất tinh vào bên trong cơ thể mình.
Nếu bản thân đủ may mắn, một lần có thể trúng đích.
Ngay từ khi có ý tưởng này, trong đầu cô đã có một ứng cử viên, người này không ai khác chính là anh cả Chu Đạc của Chu Đồ.
Hai người có ngoại hình giống nhau, đôi mắt cũng giống nhau nhưng Chu Đạc lại lạnh lùng hơn, trong khi Chu Đồ lại thích cười, ánh mắt luôn nhìn rất dịu dàng.
Nếu là Chu Đạc, vậy đứa nhỏ này nhất định có chút giống Chu Đồ.
Cô rửa mặt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương một lúc, thở ra một hơi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chu Đạc: [Anh ơi, anh có thời gian không? Em muốn nhờ anh giúp đỡ em một việc.]
Những năm đầu nhà họ Chu khởi nghiệp bằng nghề sản xuất đồ trang sức ở Hồng Kông, sau đó họ chuyển đến Bắc thị mở một chuỗi cửa hàng trang sức. Khi Chu Đạc tiếp quản, việc đầu tiên anh làm là tạo ra một thương hiệu độc đáo “marry me”. Sau đó, anh đã tìm được một ngôi sao nổi tiếng làm đại ngôn cho hãng trang sức của mình, có thể nói ngay lập tức trở nên nổi tiếng khắp cả nước.
Ngày nay, Marry Me có hơn 200 cửa hàng ở các thành phố lớn, mỗi khi Nhiếp Thư Diêu đi ngang qua trung tâm thành phố, cô sẽ nhìn thấy khẩu hiệu quảng cáo của Marry Me trên màn hình quảng cáo: [Yêu một người, chung thủy với một người.]
Liệu người sáng lập ra một thương hiệu trung thành như vậy có đồng ý trước yêu cầu nực cười như vậy không?
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu cũng không xác định được.
Cô gần như không có bất cứ lợi thế đàm phán nào.
Cô chỉ có thể đặt cược vào tình cảm anh em của Chu Đạc dành cho Chu Đồ, thấy chết mà không cứu.
Đã gần sáu giờ tối, Chu Đạc gọi tới, giọng nói lãnh đạm: “Có chuyện gì vậy?”
“Em… muốn trực tiếp cùng anh nói chuyện.” Nhiếp Thư Diêu vừa nghe được giọng nói của anh, trong đầu cô sẽ lập tức liên tưởng tới vẻ mặt thường ngày ở nhà của anh, bình thường anh vô cùng lạnh lùng, mí mắt cụp xuống nhìn người khác, con ngươi đen, cảm xúc đè nén rất sâu, nếu như không cẩn thận sẽ cảm nhận được cảm giác áp bách trước nay chưa từng có.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của trợ lý, có lẽ là đang báo cáo lịch trình tối nay, Nhiếp Thư Diêu biết bình thường anh rất bận, lo lắng tối nay không có thời gian, vì vậy vội vàng nói: “Em sẽ tới văn phòng đợi anh, chờ anh xong việc, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của anh đâu.”
Chu Đạc “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu nhất thời còn chưa kịp định thần lại.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, không cho mình cơ hội suy nghĩ linh tinh nữa. Cô cầm quần áo để thay vào trong phòng tắm, sau khi tắm xong sấy khô tóc, thay quần áo xong lập tức đi ra ngoài.
Dì Trịnh đang cùng chuyên gia dinh dưỡng của gia đình mới tới làm bữa tối, thấy cô vội vàng rời đi liền đi tới: “Mợ hai, cô đi đâu vậy? Cô còn chưa ăn tối!”
“Tôi chưa đói, chờ tôi về sẽ ăn.” Nhiếp Thư Diêu lên xe, nói với tài xế: “Tới công ty.”
Lái xe là do Chu Đạc đích thân tuyển chọn, nói ít rất kín tiếng, khi Nhiếp Thư Diêu báo địa chỉ, đối phương không nói một lời khởi động xe, lái thẳng vào bãi đậu xe ngầm của công ty.
Thang máy trong văn phòng tổng giám đốc cần phải lấy dấu vân tay để đi lên, Nhiếp Thư Diêu tiến vào thang máy dành cho nhân viên, trước tiên thông báo với lễ tân, Chu Đạc chắc chắn đã dặn dò trợ lý của mình, vừa ra khỏi thang máy đã có một nam trợ lý trông rất quen đang đợi ở cửa thang máy. Thái độ của anh ấy rất lịch sự dẫn cô vào thang máy chỉ dành cho lãnh đạo ở bên trái, ấn dấu vân tay giúp cho cô, thang máy đi thẳng lên và dừng lại ở tầng hai mươi sáu.
Tầng trên cùng của tòa nhà này.
“Cảm ơn.” Nhiếp Thư Diêu lễ phép nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Trợ lý tên là Tần Phong, ngoài anh ấy ra còn có một trợ lý phụ trách cuộc sống tên là Dương Vũ, còn có thêm một trợ lý đặc biệt tên là Hứa Cương. Ngoài văn phòng tổng giám đốc còn có hai nữ thư ký, chịu trách nhiệm trả lời các cuộc gọi nội bộ và in ấn tài liệu.
Bên ngoài phòng tổng giám đốc là một không gian văn phòng hình bán nguyệt, hai nữ thư ký đang bận rộn làm việc, hai người chào hỏi Nhiếp Thư Diêu xong, họ cúi đầu tiếp tục làm việc, điện thoại không ngừng đổ chuông nhưng hai người họ đều làm việc đâu vào đấy.
Phòng trà rất rộng, mùi cà phê tràn ngập cả văn phòng, cạnh phòng trà là hai khu thư giãn, điểm khác biệt rõ ràng nhất so với các công ty khác là ở đây thậm chí không có một cây xanh nào.
“Cô muốn uống gì?” Tần Phong khô khan hỏi Nhiếp Thư Diêu, cầm lấy túi xách trong tay cô, dẫn cô đi về phía văn phòng: “Cô tự mình chọn, lát nữa tôi sẽ mang đến cho cô.”
“Nước ấm là được rồi, cảm ơn.” Nhiếp Thư Diêu liếc nhìn mặt bàn, trên đó có hơn chục loại trà, đều là loại trà quý hiếm trên thị trường, chẳng hạn như trà Đai Hồng Bào trên núi Vũ Di Sơn, trà Cống Mi, trà Thái Bình Hầu Khôi, trà Mao Tiêm Tín Dương, hơn mười vạn mới có thể mua được 10g.
Uống thứ này đâu phải là đang uống trà, rõ ràng là tiền.
Nhiếp Thư Diêu nhìn chằm chằm vào cốc nước ấm trên bàn cà phê, chiếc ly trong suốt có khắc hoa văn cổ, cô dùng đầu ngón cái vuốt ve hoa văn trên đó, từ lúc bước vào văn phòng, trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.
Sợ hãi bị từ chối nhưng lại càng sợ đối phương đồng ý.
Cho dù kết quả thế nào, cô cũng không sẵn lòng làm điều đó.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng mở cửa, Nhiếp Thư Diêu ngẩng đầu nhìn thấy Chu Đạc vừa bước vào, ánh mắt của hai người trực tiếp nhìn nhàu.
Anh mặc một bộ vest đen tuyền, vai rộng, chân dài, khí thế uy nghiêm, đường nét khuôn mặt sắc bén như dao, lông mày đen nhánh, môi mím thẳng, không có chút cảm xúc thừa thãi nào. Anh cụp mi xuống nhìn, trợ lý ngầm hiểu ý lập tức đóng cửa lại đi ra ngoài
Sau khi cánh cửa đóng lại, đôi chân dài của anh sải bước đi về phía cô.
Cảm giác áp bách quen thuộc từ từ tới gần, trong lòng Nhiếp Thư Diêu nhất thời trở nên hỗn loạn.
Tai cô ù đi, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.