Mượn Giống Anh Chồng - Chương 5: Làm chuyện đó với em
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng đăng nhập tài khoản và liên hệ Fanpage 👉🏼 Pink Novel
Chương 5: Làm chuyện đó với em
Đầu tiên là mùi lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng xộc vào chóp mũi, sau đó là mùi khói thuốc đọng lại trên người người đàn ông, có lẽ là do khách hàng để lại hoặc có thể do anh ở bên ngoài một thời gian dài, mùi khói thuốc nhạt dần, cũng không còn đậm như trước nữa.
Nhiếp Thư Diêu hơi ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đã ngồi xuống sô pha bên kia, cởi khuy măng sét, quay mặt sang một bên, hơi nhướng mi, chờ cô chủ động nói chuyện.
Những lời cô đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần bây giờ nghẹn trong cổ họng, lòng bàn tay của cô vuốt ve chiếc cốc thủy tinh, khó khăn nuốt nước bọt: “Em…”
Người đàn ông tháo chiếc khuy măng sét thứ hai ra, không nhìn cô nữa mà chỉ giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đó là một loại ám chỉ không tiếng động.
Giống như đang ngầm tuyên bố rằng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
“Em muốn nhờ anh giúp đỡ…” Nhiếp Thư Diêu ép mình nhìn thẳng vào mắt đối phương, tim đập mạnh đến mức gần như cô không nghe rõ mình đang nói gì, chỉ lặp lại một câu: “Cho em một đứa con.”
Trên mặt Chu Đạc không có chút cảm xúc nào, chỉ là lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con?”
“Đúng vậy, đứa con.” Nghĩ tới Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu bỗng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh biết không, anh ấy vẫn luôn muốn chết, ý chí muốn sống rất yếu, bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi cho quá trình hồi phục của anh ấy, phải mau chóng giúp anh ấy điều chỉnh tốt tâm lý… Em lừa anh ấy nói mình đã mang thai, như vậy anh ấy mới có lý do để sống tiếp.”
“Tôi biết, cho dù cậu ấy có khả năng hồi phục, sau này cũng không có cơ hội làm cha nữa.”
“Anh ấy rất mong muốn có được một đứa con, em cũng muốn thực hiện tâm nguyện của anh ấy.” Nghĩ đến cảnh tượng Chu Đồ nằm trên giường bệnh, nước mắt đầy mặt, trong lòng cô cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, mang theo giọng điệu cầu xin xen lẫn với cảm giác chua xót không lời nào có thể diễn tả được: “Vì vậy, em tới gặp anh vì muốn được anh giúp đỡ.”
Không khí im lặng.
Chu Đạc nhìn chằm chằm cô không nói một lời.
Đôi mắt của anh rất tối, chân mày thẳng tắp, có một loại cảm giác áp bức không thể bỏ qua, xương cốt của anh còn mảnh mai hơn Chu Đồ, nhìn anh vô cùng tinh anh trong bộ vest, trong hơi thở mang theo sự cao ngạo và kiêu căng, lúc nào cũng lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình.
Cũng giống như giờ phút này.
Nhiếp Thư Diêu không sợ anh nhưng cô cũng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh, ngay cả khi ngồi cùng trên bàn ăn, cô vẫn tận dụng hết khả năng tránh khỏi tầm mắt của đối phương.
Một số người sinh ra đã có khí chất riêng, trong ánh mắt vẫn luôn mang theo tính công kích, giống như Chu Đạc.
Anh vừa ngước mắt lên, khí thế áp đảo lập tức tràn ngập: “Tôi có thể giúp gì?”
Nhiếp Thư Diêu không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này.
Cô nhất thời ngơ ngác, ngạc nhiên chớp mắt hai cái, miệng hơi hé mở nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Chính là…” Cô hít một hơi, dũng cảm nói: “Làm với em…”
Rốt cuộc cô không thể nói ra từ kia, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Chu Đạc đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của mình: “Tôi sẽ coi như hôm nay em chưa từng tới đây, cũng không nghe thấy những lời này, em đi đi.”
“Anh!” Nhiếp Thư Diêu vội vàng đứng dậy, cô đã nghĩ tới việc Chu Đạc sẽ từ chối nhưng không ngờ anh lại từ chối trực tiếp như vậy, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, bên trong là một viên hồng ngọc do Lỗ Thanh Á tặng. Đối với Chu Đồ từ trước tới giờ bà ấy luôn thiện vị, món quà cũng là một viên hồng ngọc độc nhất vô nhị, nói rằng nó sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và Nhiếp Thư Diêu sẽ tặng nó cho con dâu tương lai của mình.
“Cái này cho anh.” Cô đuổi theo đến bàn làm việc, nhìn Chu Đạc ngồi xuống, cô nhanh chóng mở hộp hồng ngọc đặt lên bàn: “Em biết yêu cầu này thật sự rất vớ vẩn, em biết… Nhưng em thật sự không có cách nào khác, em chỉ có thể… Em chỉ có thể làm như vậy… Em chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ…”
Chu Đạc nhìn chằm chằm viên hồng ngọc trên bàn, cảm xúc khó phân biệt.
Viên hồng ngọc này là vật gia truyền của nhà họ Chu, Lỗ Thanh Á cực kỳ thiên vị, rõ ràng là Chu Đạc là người đấu tranh giành lại thiên hạ cho nhà họ Chu nhưng bà ấy lại dành hết tình yêu cho Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu yêu Chu Đồ tới tận xưởng tuy, còn cam tâm tình nguyện vì người kia làm ra chuyện trái luân thường đạo lý.
Đột nhiên anh ấy rất muốn biết, nếu Lỗ Thanh Á biết được sự thật sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Trong vòng năm phút, nếu như em có thể làm cho tôi có phản ứng.” Chu Đạc nhìn Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt tối đen như xuyên thấu trái tim cô: “Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu này của em.”