Mượn Giống Anh Chồng - Chương 6: Quyến rũ
Truyện có yếu tố 18+, cân nhắc độ tuổi trước khi đọc.
Mở khoá chương vui lòng đăng nhập tài khoản và liên hệ Fanpage 👉🏼 Pink Novel
Chương 6: Quyến rũ
Có vẻ như đối phương đang cố ý trêu đùa cô.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không thấy được trên mặt anh một tia vui vẻ.
Cô có việc cầu xin người khác, đương nhiên sẽ không cò kè mặc cả. Đối phương lại giới hạn thời gian, chỉ cho năm phút, thần kinh của cô đã bị thời gian ức chế, thậm chí cô còn không thể giải phóng được sự bối rối và căng thẳng không cần thiết, cô chỉ do dự vài giây rồi sau đó lập tức bước tới trước mặt anh.
Chu Đạc đang ngồi trên ghế văn phòng, dù đang trong tư thế thoải mái nhưng vẫn có một cảm giác áp bức không thể bỏ qua, đôi chân dài bị ống quần che đi, đường nét rắn chắc bên dưới lộ ra qua lớp vải mỏng.
Cô ngồi xổm xuống đưa tay cởi khóa quần của anh.
Rất ít khi cô làm những việc như thế này, hầu hết mỗi lần cô làm tình với Chu Đồ đều là anh ấy chủ động. Hôn môi, ôm, vuốt ve, dành cho cô màn dạo đầu đầy đủ, cẩn thận và tỉ mỉ chăm sóc tới tất cả cảm nhận của cô, ngay cả khi cô đề nghị dùng miệng giúp anh ấy, nhiều lần anh ấy cũng không để cô làm, đơn giản bởi vì anh ấy nghĩ tới cảm nhận của cô, sợ cô khó chịu.
Ngón tay cô vừa chạm vào quần đã bị người đàn ông đẩy ra, đại khái chỉ có ngón trỏ chạm vào, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, nhiệt độ đầu ngón tay rất nóng nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Tự mình chơi đi.”
“Cái gì?” Nhiếp Thư Diêu nghi hoặc nhìn anh, cô còn tưởng anh muốn cô dùng miệng giúp mình.
Nhưng rõ ràng là không phải.
Chơi một mình?
Một mình thì làm như thế nào?
Cô kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này có ngũ quan sắc bén, làn da trắng, mặt hơi hướng lên trên khiến quai hàm thẳng tắp và đẹp mắt, đồng tử đen tuyền nhưng cảm xúc lại rất lạnh nhạt, đôi môi mỏng mở ra đóng lại, giọng nói khàn khàn mang theo mỉa mai: “Không thể quyến rũ đàn ông sao?”
Cuối cùng Nhiếp Thư Diêu cũng hiểu.
Một phút trôi qua, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cởi chiếc váy dài trên người, tiếp theo là chiếc quần lót màu trắng. Mới đầu cô còn có chút xấu hổ và khó xử nhưng dưới ánh mắt thờ ơ của người đàn ông, cô chậm rãi buông tay ra, cố gắng ép bản thân phải thật bình tĩnh cởi quần lót ra.
Mái tóc đen dài xõa trên vai, một vài lọn tóc tóc đen xõa xuống trước ngực, núm vú hồng hào bên dưới như ẩn như hiện, ngực hình quả đào, tròn trịa, trắng nõn, đôi gò bồng đào theo động tác cởi quần lót của cô khẽ lắc lư.
Cô có dáng người rất đẹp, mông cong ngực ưỡn, eo thon chân dài, đôi chân chân thẳng tắp, thon dài, ngay cả ngón chân cũng thanh tú và xinh đẹp, dù chưa hề sơn móng chân nhưng móng chân màu hồng hoàn toàn tự nhiên khiến đôi chân của cô rất xinh đẹp.
Sau khi cởi quần lót, cô lấy tay che phần dưới của mình, nỗi xấu hổ còn sót lại chiếm lấy, cô nhắm mắt lại, ép bản thân phải thật bình tĩnh, cuối cùng mới bỏ tay ra. Vốn dĩ sinh ra cô đã rất trắng, bên dưới sạch sẽ không hề có lông, từ đôi chân khép chặt có thể nhìn thấy một khe hẹp màu đỏ tươi bên dưới.
Không có thời gian.
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại cảnh làm tình với Chu Đồ, tưởng tượng người đàn ông ngồi đối diện chính là Chu Đồ, cô chậm rãi đưa một tay ra ôm lấy ngực mình bắt đầu xoa bóp, tay còn lại chạm vào phía bên dưới của mình, cô ép mình phải đi tới trước mặt Chu Đạc, tiến lại gần đối phương.
Cô kiễng chân ngồi lên bàn làm việc của anh, dang rộng hai chân, giẫm lên ghế văn phòng của anh, để lộ toàn bộ âm đạo của mình trước mặt đối phương, ngón tay từ từ trượt qua mép cửa mình, thấm một chút dịch bôi trơn, sau đó vẽ loạn quanh môi âm hộ.
Cơ thể cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ có thể chết lặng xoa nắn môi thịt.
Cho đến khi Chu Đạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa.”
Cuối cùng Nhiếp Thư Diêu lập tức trở nên căng thẳng, cô sợ cơ hội tuột khỏi tay mình, dưới tình thế cấp bách cô tuyệt vọng ngồi lên đùi Chu Đạc, tay của người đàn ông đặt lên đùi trong của cô, cô nghiêng người sang một bên, cố gắng tránh né tay của đối phương. Nhưng trong lúc né tránh, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, cử động hông, miệng huyệt lập tức nhắm ngay ngón tay của người kia ngồi xuống.
Chu Đạc cảm giác được trong lòng bàn tay của mình truyền tới cảm giác ấm áp, ẩm ướt thẩm vào trong lòng bàn tay anh, Nhiếp Thư Diêu vặn vẹo eo, liên tục di chuyển lên xuống, cô đặt tay mình lên vai người đàn ông, ánh mắt không thể né tránh chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông trước mặt.
Khớp xương của người đàn ông cọ vào điểm nhạy cảm của cô, xa hơn về phía trước là đồng hồ lạnh lẽo, nóng lạnh luân phiên, công tắc trên cơ thể cô giống như đã được bật lên, cô cọ mấy cái, miệng huyệt trở nên ướt át. Dâm thủy chảy vào lòng bàn tay của người đàn ông, khi cô đang cọ lên tay Chu Đạc, đối phương cũng có ý muốn rút tay về.
Trong mắt anh không có dục vọng, vẻ mặt lãnh đạm như đang xem một vở hài kịch.
Nhiếp Thư Diêu lo lắng nắm lấy tay anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Anh…”