Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 1
Ta cùng Tống Yến vốn là thanh mai trúc mã, chính xác hơn, ta là con dâu nuôi từ bé của hắn.
Chỉ tiếc rằng, hắn chưa từng ưa thích ta.
Tổ mẫu của hắn, Tống lão thái thái, có ân dưỡng dục đối với ta. Lão nhân gia tuổi đã cao, tâm nguyện duy nhất là ta có thể gả cho Tống Yến, giúp Tống gia hưng thịnh.
Ban đầu, vì báo ân, ta định từ chối khéo để cha mẹ ruột đón ta về nhà. Thế nhưng, sau khi trải qua một giấc mộng chân thật như vậy, ta bắt đầu do dự.
Mười mấy năm trước, cha ta vì ủng hộ Nhị hoàng tử mà bị bệ hạ thanh trừng, cả nhà đều bị lưu đày ra biên cương.
Khi đó ta vừa mới chào đời. Cha mẹ thấy ta thân thể yếu ớt, sợ không chịu nổi gió tuyết nơi biên ải, nên đã nhờ cậy quan hệ tìm đến Tống lão thái thái.
Tống lão thái thái và tổ mẫu ta có giao tình sâu đậm, lập tức đưa ta về nhà nuôi dưỡng. Để che giấu thân phận tội thần của ta, bà còn bịa ra câu chuyện ta là cô nhi được cứu mạng và cho ta theo họ Tống.
Cứ thế, ta lớn lên dưới sự dạy dỗ của Tống lão thái thái.
Biết thân phận mình không chính đáng, ta luôn cố gắng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Dù là quy củ, thêu thùa, quản lý gia sự hay cư xử, ta đều học tốt, dáng vẻ và cử chỉ cũng nổi bật trong kinh thành.
Hơn nữa, Nhị hoàng tử ngày càng có thế lực, rất có khả năng trở thành hoàng đế. Việc cha ta trở lại kinh đảm nhiệm chức vụ quan trọng chỉ là chuyện sớm muộn.
Vì thế, Tống lão thái thái nảy sinh ý định “nước phù sa không chảy ruộng ngoài”.
Ta không có ý kiến gì, dù sao ân dưỡng dục cũng nặng như núi. Huống hồ, Tống lão thái thái đối xử với ta hết mực chân thành, mời thầy giỏi dạy ta, chưa đầy mười tuổi đã giao cho ta quản lý tiểu viện.
Tuy nhiên, trong lòng bà cũng có vài phần tính toán riêng.
Nhưng Tống Yến thì khác, từ nhỏ hắn đã chán ghét ta.
Hắn cho rằng tính cách ta nhàm chán. Dù ta là quý nữ tài hoa trong kinh, thì trong mắt hắn, ta cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu.
Ta thêu hoa viết chữ, hắn bảo ta giả vờ hiền thục, quay đầu lại nói với muội muội Tống Thanh Thanh rằng ta chỉ có chút bản lĩnh ấy.
Ta vẽ tranh đọc sách, hắn chê ta giả tạo, sau đó lại khen ngợi những bài thơ tranh vẽ của tiên sinh nổi danh trong kinh.
Nực cười thay, ta chính là vị tiên sinh đó. Dù sao Tống Yến không đáng tin, ta phải tìm cho mình con đường lui.
Dẫu vậy, ta chưa từng tranh luận với hắn, ai bảo hắn là trưởng tử Tống gia.
Sau này, khi Tống lão thái thái ép buộc chúng ta đính ước, ta trở thành vị hôn thê của hắn, hắn càng thêm ghét bỏ.
Ngày ngày hắn ra ngoài ăn chơi, từ thơ hội đến yến tiệc, lần nào về cũng nồng nặc mùi rượu, khiến ta phải xử lí hậu quả.
Ta đã sớm không còn hy vọng gì vào Tống Yến.
Cho đến một ngày, ta có một giấc mộng vô cùng chân thật.
Trong mộng, Tống Yến cùng đám bạn ở thơ hội cứu một nữ tử họ Thẩm rơi xuống nước.
Nàng ấy khác hẳn người thường, cổ quái kỳ lạ, nói mình là linh hồn từ thế giới khác. Chẳng bao lâu đã chiếm trọn trái tim Tống Yến.
Hai người họ trở thành oan gia vui vẻ, trong câu chuyện ngọt ngào ấy, ta và Tống lão thái thái bị biến thành vai ác lớn nhất.
Bởi vì trong mộng, Tống lão thái thái yêu thương ta vô cùng, ta cũng yêu Tống Yến đến chết đi sống lại. Ta còn có người cha làm tể tướng luôn yêu thương ta vì áy náy nhiều năm.
Vì vậy, ta không chịu buông tha cho bọn họ, dùng đủ mọi cách hãm hại.
Khi tỉnh mộng, ta thấy vô cùng nực cười, vì ta không thể nào thích Tống Yến đến mức muốn chết được.
Nhưng vài ngày sau, những sự kiện trùng hợp trong mộng bắt đầu xảy ra.
Ta không thể không tin.
“Vân nhi, sao vậy, đang nghĩ gì mà xuất thần thế?” Tống lão thái thái cười hiền từ nhìn ta.
Ta giật mình tỉnh lại, nhớ ra trong tay vẫn cầm hương chưa động đậy.
“Vân nhi không sao, chỉ là gần đây người ngủ không ngon, trong lòng lo lắng thôi.” Ta tiếp tục động tác trong tay. “Hương an thần này có lẽ sẽ giúp được đôi chút.”
Tống lão thái thái cười gật đầu.
Nhưng chưa kịp vui lâu, ngoài cửa đã có một bà tử hớt hải chạy vào.
Sắc mặt bà ta không tốt, nói với Tống lão thái thái: “Lão thái thái, vừa rồi đại công tử ở thơ hội cứu một nữ tử rơi xuống nước. Hai người da thịt chạm nhau, khiến mọi người xôn xao bàn tán.”
Tống lão thái thái vừa mới bưng chén trà, tay lập tức cứng lại.
Ta cũng ngừng tay đang ấn tro hương.
Xem ra, đó không phải mộng, mà là ông trời thương ta, cho ta biết trước để phòng bị.
Tống lão thái thái nghe xong lời này, tức đến mức không thở nổi, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Ta vội vàng buông đồ vật trong tay, đỡ lấy bà.
Bà đấm ngực thở dốc, giọng run lên vì giận: “Hồ đồ! A Yến thật là hồ đồ!”