Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 11
Ta lắc đầu, khẽ nói: “Tống Yến, trên đời này không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy đâu.”
Hơn nữa, cho dù ngươi chưa từng bắt nạt ta, ta cũng sẽ không thích ngươi.
Tính cách của hắn vốn ngang ngược, khi thích ai đó lại luôn dùng những trò trẻ con để thu hút sự chú ý. Đáng tiếc, ta không phải người dễ bị cuốn vào những trò ấy.
Trên đường hồi phủ, Bùi Hành phá lệ không theo quy củ, nhất định đòi cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Ta cả người không được tự nhiên, còn hắn thì hỏi ta: “Vừa rồi vì sao không nói rõ ràng với hắn rằng ngươi chưa từng thích hắn?”
Nhìn bộ dạng tự tin của hắn, ta nổi giận đáp: “Ngươi sao biết ta chưa từng thích hắn?”
Bùi Hành hơi sững người, sau đó bật cười: “Ta từ nhỏ đến lớn, từng khắc đều chú ý đến ngươi.”
“Ngươi nếu từng thích hắn, ta làm sao có thể không biết?”
“Vậy ngươi cũng đâu thể biết hết mọi chuyện.” Ta quay người đi, tức giận nói.
Chẳng lẽ nam nhân ai cũng giỏi nói những lời hoa mỹ thế này sao? Cả Bùi Hành cũng không ngoại lệ à?
Hắn nhướng mày, giọng dịu dàng: “Không biết cái gì? Không biết ngươi chính là đại danh đỉnh đỉnh Tự Hoành tiên sinh?”
Ta quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ngươi từ nhỏ đã luyện chữ, vẽ tranh, ta làm sao không nhận ra?” Hắn mỉm cười, “Bút lực, thói quen ký tên của ngươi, dù có qua mấy chục năm nữa, ta cũng nhận ra.”
“Vậy sao ngươi còn nhờ ta vẽ chân dung người trong lòng cho ngươi?” Ta hiếm khi mất bình tĩnh, bởi ta không thể tưởng tượng nổi mặt mình đã đỏ tới mức nào.
“Chẳng phải vì sợ có người phản ứng chậm chạp, cần ta nhắc nhở một chút sao?” Hắn thản nhiên nói, “Nếu không, thật sự để ngươi nghĩ rằng ta không thích ngươi, không đồng ý chuyện hôn sự này thì làm sao bây giờ?”
Ta nghẹn lời: “Bùi công tử thật là rộng lượng, còn tiêu tốn cả ngàn lượng vàng nhờ ta vẽ tranh cơ đấy.”
Hắn lại cười, tiến sát lại gần ta, khẽ nói: “Không biết tiểu Vân nhi có từng nghe một câu chuyện như thế này chưa?”
“Ngày trước có một thư sinh nghèo khổ, chỉ biết chăm chỉ đèn sách chờ thi đậu công danh. Thế rồi, có một tiểu thư gia cảnh giàu có nhưng dung mạo xấu xí đem lòng thương hắn, nhất quyết muốn cưới hắn làm rể.”
Hắn nghiêng đầu, hỏi ta: “Ngươi nghĩ thư sinh ấy có đồng ý không?”
Ta lắc đầu: “Không thích thì đương nhiên không muốn rồi.”
Hắn cười sâu hơn, tiếp tục: “Quả nhiên, thư sinh kia không muốn. Hắn không thích tiểu thư ấy, nên không muốn đùa giỡn với tình cảm của nàng. Nhưng tiểu thư đó không chịu buông tha, tìm đến hắn và nói: Nếu chàng có thể vẽ cho ta một bức họa khiến ta hài lòng, ta sẽ từ bỏ.”
“Thư sinh kia đồng ý. Hắn là người cẩn trọng, vì muốn làm vừa lòng tiểu thư đó, ngày ngày chăm chú vẽ tranh, thậm chí còn âm thầm quan sát nàng. Không ngờ, khi bức họa hoàn thành, hắn lại thật lòng yêu nàng.”
Lời hắn nói khiến tai ta nóng bừng.
Giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai ta: “Cho nên, nếu tiểu Vân nhi không thích ta, với tính cách cẩn trọng của ngươi, sau khi họa xong bức chân dung này, cũng nên thích ta mới phải.”
“Như thế, đến lúc thành thân, chúng ta mới coi như là lưỡng tình tương duyệt.”
Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhất thời không thốt nên lời. Cuối cùng, không biết lấy đâu ra dũng khí, ta lí nhí: “Ai nói ta… không thích ngươi.”
Lần này đến lượt mặt Bùi Hành đỏ bừng.
Kết thúc
Ta và Bùi Hành cuối cùng cũng thuận lợi thành thân. Nhưng với tính cách trẻ con của hắn, hắn còn cố tình gửi thiệp mời cho Tống Yến, khiến Tống Yến tức đến mức viết thư mắng hắn suốt một tháng.
Tuy vậy, sau mọi chuyện, Tống Yến dường như cũng trưởng thành hơn, cuối cùng chịu an phận đọc sách và tiến bộ không ít.
Còn Thẩm Oanh, nàng đã trở thành quý phu nhân được săn đón nhất kinh thành. Cửa hàng mà ta và nàng ta hợp tác đều rất được yêu thích. Nàng ta còn đang lên kế hoạch mở rộng kinh doanh ra toàn quốc – nàng ta gọi đó là “Cả nước đỏ rực,” một cách diễn đạt mà ta mãi không hiểu nổi.
Nhờ có nàng ta, giờ ta có nhiều bạc đến mức dùng không hết, mẹ ta còn đùa rằng Thẩm Oanh chính là Thần Tài chuyển thế.
Kỹ năng hội họa của ta cũng tiến bộ không ít.
Ban đầu, ta lo lắng rằng nếu người khác biết Tự Hoành tiên sinh là nữ tử, có lẽ họ sẽ không còn trân trọng tranh của ta nữa.
Nhưng Bùi Hành lại nói: “Nam tử tầm thường học vẽ, chưa chắc đã có thiên phú và sự lĩnh ngộ như ngươi. Dù có, họ cũng không chịu bỏ công sức như ngươi. Vì vậy, tranh tốt hay không, người có mắt tự nhiên sẽ nhận ra. Dù biết ngươi là nữ tử, họ càng nên kính trọng ngươi hơn.”
Lời hắn nói đã cổ vũ ta rất nhiều. Nhờ chăm chỉ luyện tập không ngừng, ta đã đạt tới cảnh giới mới trong hội họa, và giờ tranh của ta đã trở thành vật khó cầu trong giới nghệ thuật.