Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 2
Vừa dứt lời, bà bắt đầu thở gấp kịch liệt, mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh. Đám nha hoàn và bà tử đứng cạnh hoảng sợ, mắt đỏ hoe.
Ta vội vã đỡ bà nằm xuống, vừa xoa lưng cho bà dễ thở vừa phân phó: “Mau đi mời đại phu, gọi cả đại gia và đại phu nhân tới ngay.”
Nếu Tống lão thái thái thật sự có mệnh hệ gì, ta nhất định để Tống Yến nhìn thấy bộ mặt thật của ta. Dù hắn luôn chê ta xấu xí, ta cũng sẽ cho hắn biết thế nào là đáng ghét thật sự.
Tống lão thái thái vừa được đặt nằm nghỉ ngơi chưa lâu, ngoài cửa đã có một đám người kéo tới, ai nấy mặt mày ủ dột.
Đại phu nhân nắm lấy tay ta, giọng đầy áy náy: “Lần này thật sự làm ủy khuất cho con rồi, Vân nhi.”
“A Yến đúng là đứa con ngỗ nghịch.” Đại gia Tống gia cũng thở dài.
Ta chỉ cười nhạt. Tống Yến làm ta ủy khuất đâu chỉ lần này.
Những người khác trong Tống gia cũng thi nhau an ủi, nhưng trong lời nói chẳng có lấy một câu xin lỗi chân thành.
Thật ra, Tống Yến làm gì ta cũng không bận tâm. Hắn thích ai, yêu ai cũng được, nhưng hắn không nên chọc cho lão thái thái tức đến mức này.
Dù vậy, những gì cần diễn ta vẫn phải diễn. Nước mắt lưng tròng, ta nghẹn ngào nói: “A Yến không thích ta, ta cũng chẳng muốn cưỡng cầu. Chỉ là chuyện này rõ ràng không thể che giấu.”
“Nếu không cho cô nương kia một lời giải thích, Tống gia chúng ta e khó giữ được thể diện, huống chi là danh tiếng của A Yến.” Giọng ta bình tĩnh, rõ ràng như thể chỉ nghĩ cho Tống gia.
Mặc dù thanh danh của Tống Yến vốn đã chẳng ra gì. Các quý nữ trong kinh vừa nghe đến tên hắn là tránh còn không kịp.
Cả phòng lặng đi sau lời ta nói.
Chỉ có muội muội Tống Yến, Tống Thanh Thanh, lên tiếng: “Ca ca còn chưa về phủ, các người lo lắng gì chứ? Đợi lát nữa đừng để xảy ra thêm chuyện mới hay.”
Vừa dứt lời, nàng ta đã bị đại phu nhân lườm cho một cái sắc lẹm.
Nhưng chưa kịp nói thêm gì, một tiểu đồng hốt hoảng chạy vào. Ta nhận ra đó là thư đồng của Tống Yến, trông nó lúc này sợ hãi vô cùng.
“Công tử hiện vẫn ở Bùi gia, không chịu về phủ.”
“Nói là…” Tiểu đồng liếc nhìn ta, giọng lí nhí, “…nói là muốn Tạ cô nương tự mình đến đón.”
Tống Yến đúng là đầu óc có vấn đề. Không lo mà ân ái với Thẩm cô nương kia đi, còn lôi ta vào làm gì.
Ta cố kiềm chế cơn tức giận, ép mình mang bộ mặt nhu nhược đáng thương, quay sang nhìn Tống lão thái thái.
Bà thở dài: “Nó càng lúc càng không ra dáng. Lại phải để Vân nhi đi dỗ dành mới chịu về.”
“Đều là do các người nuông chiều quá mức, khiến nó vô pháp vô thiên. Ta còn trông mong gì nó đưa Tống gia đi lên nữa chứ.” Nói xong, bà lại ho sặc sụa.
Đại phu nhân vội cười gượng, nói với ta: “Vân nhi, lời Thanh Thanh nói cũng có lý. Giờ chỉ có con mới khuyên được A Yến trở về.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, như thể nếu ta không đi thì chính là lỗi của ta vậy.
Thật nực cười! Tống Yến là con trai bọn họ, đâu phải của ta.
Vì sao chỉ có ta mới khuyên được hắn? Ta không tin bọn họ không hiểu rõ.
Tống Yến khinh thường ta, nhưng lại luôn tìm cách trêu chọc. Khi còn nhỏ, ta cố lấy lòng hắn, nhưng chỉ nhận lại những lời trào phúng từ hắn và đám bạn.
Lớn lên, ta chẳng buồn để tâm tới những trò trẻ con ấy nữa thì hắn lại càng quá quắt. Mỗi lần gây chuyện không ai khuyên nổi, chỉ có ta mở lời hắn mới chịu nghe.
Hắn không chịu nổi khi nghe ai đó khen ta. Trước đây, chỉ vì một người bạn nói vài câu công bằng về ta, hắn đã cắt đứt quan hệ ngay lập tức.
Hắn chỉ dùng cách này để bày tỏ sự chán ghét và bất mãn với ta.
Nhưng ta đâu có lựa chọn. Ân dưỡng dục của Tống lão thái thái, ta không thể không báo đáp. Ta lau nước mắt, cúi đầu hành lễ với bà: “Vân nhi sẽ đi.”
Nhưng lần này, muốn ta dỗ dành hắn trở về? Đừng mơ!
Ta mang theo vài nha hoàn ít ỏi, vội vàng chạy tới Bùi gia, nơi tổ chức thơ hội lần này.
Đứng chờ trước cửa là Bùi Hành, dường như hắn đã đợi ta từ lâu.
Bùi Hành là trưởng tử Bùi gia, từ nhỏ đã thân thiết với Tống Yến, nhưng trong đám bạn của Tống Yến, hắn được coi là người có phẩm hạnh nhất.
Từ nhỏ, Bùi Hành đã nổi tiếng tài hoa, lại chăm chỉ học hành. Những khi ta bị Tống Yến và đám bạn hắn trêu chọc đến khóc, Bùi Hành không chỉ không tham gia mà còn lén đưa khăn tay cho ta.
Khi ấy, ta ngây ngốc đối xử tốt với Tống Yến, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị hắn chế nhạo. Ngược lại, mỗi khi có món gì ngon hay đồ chơi lạ, Bùi Hành đều không quên phần ta.