Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 6
Quả nhiên, nàng ta lúng túng không nói được lời nào.
Ta nhìn vào hộp trang sức, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngươi tin ta, hay là chúng ta mở một cửa hàng trang sức? Như vậy ngươi cũng có chỗ dựa.”
“Chỉ là phải đợi hơn một tháng nữa, khi ta trở về tướng phủ mới làm được.”
Nàng ta mừng rỡ đến nỗi suýt khóc, nức nở nói: “Cảm ơn Cơ cô nương, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Ta lắc đầu, thầm nghĩ Thẩm Oanh thông minh như vậy, vốn không phải sinh ra để bị giam cầm trong hậu viện của kẻ đáng ghét như Tống Yến.
Sau ngày tiệc mừng thọ không lâu, ta lên đường đến chùa Linh Sơn để cầu phúc cho lão thái thái.
Không ngờ Tống Yến, sau một thời gian ủ rũ, lại khăng khăng đòi đi cùng ta.
Khi xuống xe ngựa, ta mới hỏi: “Bình thường không thấy ngươi hứng thú với mấy chuyện này, sao hôm nay lại muốn đi cùng ta?”
Hắn giải thích: “Lần trước làm tổ mẫu giận, là ta không đúng, nên…”
Chưa dứt lời, giọng hắn đã đổi thành châm chọc: “Hơn nữa, hôm nay Bùi Hành cũng đến chùa Linh Sơn, ta tìm hắn, chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Ta thực sự muốn cười. Hắn đúng là tự cho mình là trung tâm, ta nào có nói muốn đi cùng hắn?
Thấy ta không phản ứng như thường lệ, Tống Yến tự thấy mất hứng, bèn tìm cớ rời đi.
Ta vốn tưởng hắn chỉ viện cớ, không ngờ sau khi cầu phúc cho lão thái thái xong, ta thật sự nhìn thấy Bùi Hành trong chùa.
Hắn mặc một thân áo trắng, ngồi ngay ngắn trước mặt một vị đại sư.
Vị đại sư ấy ta nhớ rất rõ, tên là Không Không, nổi danh trong kinh thành, đặc biệt giỏi về xem nhân duyên.
Bùi Hành, người lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở, lại đi xem nhân duyên?
Nghĩ lại cũng đúng. Gần đây, đại phu nhân Tống gia thường nhắc đến chuyện hôn sự của Tống Yến trước mặt ta, có lẽ gia đình Bùi Hành cũng đang sốt ruột chuyện của hắn.
Chờ Bùi Hành rời đi một lát, ta bỗng nổi hứng, ngồi xuống trước mặt Không Không đại sư.
“Cô nương muốn xem nhân duyên?” Không Không đại sư quan sát ta kỹ lưỡng rồi hỏi, “Ta thấy tướng mạo cô nương, nhân duyên sắp tới rồi, hà tất phải xem?”
“Vậy nhờ đại sư xem giúp, nhân duyên của ta ở đâu?” Ta đáp.
Không Không đại sư nghe ta nói xong bát tự sinh thần, liền nở nụ cười: “Bát tự của cô nương… lại giống hệt vị công tử vừa rồi.”
Vị công tử vừa rồi? Bùi Hành?
“Xem ra cô nương quen vị công tử ấy.” Hắn cười đầy ẩn ý. “Vậy cô nương không cần tìm bần tăng xem nữa.”
“Vị công tử vừa rồi đã xin được quẻ thượng thượng.”
Nghe đến đây, mặt ta bất giác nóng bừng.
Thì ra, Bùi Hành luôn có tình cảm với ta sao?
Ta nhớ lại những lần bị Tống Yến trêu chọc đến phát khóc, Bùi Hành đều lén đưa ta khăn tay. Khi gặp vấn đề khó hiểu từ tiên sinh, hắn cũng viết thư giải thích cho ta. Thậm chí, mỗi khi có món đồ chơi đẹp mới lạ trong kinh thành, hắn đều mua tặng ta.
Hắn biết ta thích vẽ tranh, liền tặng ta những bộ giấy bút tốt nhất. Biết ta thích tập viết, lại tặng ta các mẫu chữ đẹp của danh gia.
Thuở tình cảm chớm nở, ta từng nghi ngờ Bùi Hành có tình cảm với ta. Nhưng vì hắn luôn cư xử chừng mực, ta sợ mình tự đa tình. Hơn nữa, với hôn ước cùng Tống Yến, ta dần dần gạt bỏ suy nghĩ ấy.
Ta bối rối lên xe ngựa, định chờ Tống Yến ra để cùng hồi phủ. Nhưng chưa đợi được lâu, vài hạ nhân Tống gia đã hốt hoảng chạy ra từ trong chùa.
“Vân cô nương, không hay rồi!”
“Đại công tử và Bùi đại công tử đánh nhau vì người rồi!”
Nghe xong, đầu ta đầy nghi hoặc. Tống Yến lại đi đánh nhau với người bạn thân nhiều năm như Bùi Hành? Lại còn vì ta? Chẳng phải hắn ngày nào cũng hận không thể tránh xa ta hay sao, sao lại vì ta mà ra tay chứ?
Khi ta chạy tới nơi, Bùi Hành đã nằm trên mặt đất, còn Tống Yến thì đang định giáng thêm một cú đá nữa.
“Tống Yến! Ngươi đang làm cái gì vậy!” Ta hét lên, rồi vội vàng chạy tới đỡ Bùi Hành dậy.
Trên mặt Bùi Hành đã hiện rõ những vết bầm tím, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết Tống Yến đã ra tay không hề nhẹ.
Bùi Hành khập khiễng đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười ôn hòa với ta: “A Vân, đừng lo lắng, ta không sao.” Nhưng vừa dứt lời, hắn lại ho khan kịch liệt.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ vì sao hắn lại gọi ta là A Vân trước mặt Tống Yến, đã vội hỏi: “Ngươi thật sự không sao chứ, A Hành? Có cần ta đưa ngươi đi gặp đại phu không?”
Không ngờ Tống Yến lại kéo mạnh tay ta, lớn tiếng cãi: “Ngươi giả vờ cái gì! Ta vừa rồi còn chưa đá hắn đâu!”
Bùi Hành liền nói: “Tống huynh nói đúng, là ta không phải, ta nên xin lỗi ngươi.”
Tống Yến tức giận hét lên: “Bùi Hành, ngươi diễn trò gì trước mặt nàng? Rõ ràng là ngươi!”
“Hừ, ta nói rồi mà, sao ngươi chỉ đánh ta vào bụng, còn để mặt mình lãnh đủ thế kia!”
Ta chỉ cảm thấy Tống Yến thật quá đáng. Bùi Hành dù gì cũng là bạn thân nhiều năm của hắn, đã bị đánh đến mức này mà còn lui một bước xin lỗi, vậy mà Tống Yến vẫn không chịu buông tha.