Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 7
“Tống Yến, ngươi thật sự quá đáng rồi!” Ta quát. “Ngươi nhìn mặt A Hành xem, bị ngươi đánh thành cái gì rồi? Ngươi còn là người Tống gia không? Đây là cách ngươi giữ thể diện cho Tống gia sao?”
“Hắn cũng đánh ta mà! Hắn đá ta vào bụng đấy!” Tống Yến bào chữa, “Ta còn bị thương nặng hơn hắn nhiều!”
“Hắn đang lừa ngươi đấy, Tạ… Cơ Vân!”
Thật là buồn cười! Bùi Hành là người thế nào, ta rõ hơn ai hết. Hắn sao có thể bày trò lừa gạt trong chuyện này?
“Ngươi nhìn xem hắn cười kìa!” Tống Yến chỉ vào Bùi Hành, tức tối nói, “Hắn rõ ràng có ý đồ với ngươi, vậy mà ngươi còn đứng về phía hắn!”
Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Hành cắn môi, vẻ mặt đau đớn khó nhịn: “Không sao đâu, A Vân, đừng cãi nhau với A Yến làm gì. Ta nên xin lỗi hắn mới đúng.”
“Được rồi, Tống Yến, ngươi tự mình về đi!” Ta nói, “Xe ngựa của ngươi ở đằng kia. Ta sẽ đưa Bùi Hành đi gặp đại phu. Ngươi đừng làm mất mặt thêm trước mặt mọi người nữa.”
“Về nhà, ta sẽ nói chuyện này với lão thái thái.”
Nghe ta nói vậy, Tống Yến lập tức nổi giận, muốn xông lên lần nữa, miệng không ngừng lặp lại: “Bùi Hành, uổng công ta coi ngươi là bạn thân bao nhiêu năm, không ngờ ngươi lại giấu diếm tâm tư như vậy sau lưng ta!”
Rồi hắn quay sang nhìn ta, dùng giọng điệu ôn hòa mà ta chưa từng nghe thấy: “A Vân, ta biết trước giờ ta đối xử không tốt với ngươi. Nhưng chúng ta đã cùng nhau lớn lên, dù bây giờ thế nào… ngươi cũng không thể chỉ tin lời hắn nói chứ.”
Bùi Hành không phản bác, chỉ ho càng dữ dội hơn.
Nghe mấy lời của Tống Yến, ta chỉ thấy cả người nổi da gà.
Tống Yến chẳng lẽ bị trúng tà rồi? Sao lại có thể nói chuyện với ta như vậy? Lại còn gọi ta là A Vân nữa chứ… Trời ạ, hắn chẳng lẽ nhặt nhầm mặt người ta ở ven đường sao, sao lại dày mặt thế này!
“Ngươi… tự về nhà đi.” Ta lạnh lùng nói. “Ta nhìn ngươi cũng chẳng bị thương ở đâu cả. Ta phải đưa A Hành đi y quán trước.”
Nói chuyện thêm một phút với Tống Yến, ta sợ mình không giữ nổi lý trí nữa.
May mắn thay, khi đưa Bùi Hành đến y quán, hắn không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, và Bùi gia cũng không làm lớn chuyện này.
Tuy nhiên, tình bạn giữa Tống Yến và Bùi Hành xem như đã hoàn toàn chấm dứt.
Những ngày sau đó trôi qua yên bình, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Tống lão thái thái. Cũng chính trong buổi tiệc này, ta lần đầu tiên gặp lại cha mẹ ruột của mình.
Họ mang theo mấy xe quà mừng, đặc biệt đến chúc thọ lão thái thái.
Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt của mẹ ta đã đỏ hoe, nước mắt rơi không ngừng. Bà liên tục cảm tạ lão thái thái vì đã chăm sóc ta suốt bao năm qua.
Cha ta dù không khóc, nhưng nét mặt đầy xúc động, cúi người thật sâu trước lão thái thái: “Vân nhi được người chăm sóc chu đáo như vậy, tiểu chất thật lòng cảm tạ lão thái thái.”
Người trong Tống gia cũng thay đổi thái độ, liên tục khen ngợi ta hiểu chuyện và tài giỏi.
Chỉ có Tống Yến đứng một bên với khuôn mặt lạnh lùng. Phải đến khi đại phu nhân kéo tay áo hắn, hắn mới miễn cưỡng hành lễ cho có lệ.
“Cơ tướng quân không biết đấy thôi, A Yến nhà ta và Vân nhi cũng coi như thanh mai trúc mã.” Đại phu nhân vừa cười vừa kéo nhẹ tay áo Tống Yến, ngụ ý nhắc nhở hắn phối hợp.
Nhưng Tống Yến vẫn không tỏ ra chút cảm xúc nào.
Mẹ ta mỉm cười hiền hậu: “Chuyện này chúng ta cũng nghe qua rồi. Vân nhi nhà ta luôn kính trọng lão thái thái, dĩ nhiên cũng xem A Yến như huynh trưởng mà đối đãi.”
“Hay là thế này, nếu Vân nhi luyến tiếc lão thái thái, chi bằng kết nghĩa huynh muội với A Yến. Như vậy, con bé có thể thường xuyên quay lại thăm lão thái thái.” Mẹ ta nói rất khéo léo, như thể chưa từng biết đến chuyện ta và Tống Yến từng có hôn ước.
Khách khứa trong tiệc đều tán thưởng lời nói của mẹ ta.
Đại phu nhân vội vàng xua tay, định giải thích: “Không phải đâu… Phu nhân hiểu nhầm rồi…”
Tống Yến thì sắc mặt xanh mét, hiển nhiên không hề muốn. Ta đoán hắn ghét ta đến mức ấy, sao có thể vui lòng kết nghĩa huynh muội với ta chứ?
Bùi đại nhân, người đến dự tiệc, thấy tình cảnh này liền nói: “Ta thấy biện pháp này rất hay. Vừa giúp Cơ tướng cảm tạ lão thái thái, lại giữ được tình cảm giữa Cơ cô nương và lão thái thái.”
“Đúng vậy, Cơ cô nương còn có thể danh chính ngôn thuận gọi Tống lão thái thái là tổ mẫu.” Bùi phu nhân cũng phụ họa, nước mắt rưng rưng, “Thật là cảnh tượng cảm động lòng người.”
Những lời này khiến khách khứa xúc động, ai nấy đều rơm rớm nước mắt, đồng thanh tán thành.
Cuối cùng, dưới sức ép của mọi người, Tống Yến buộc phải đen mặt mà cùng ta kết nghĩa huynh muội.
Khi tiệc mừng thọ kết thúc, trên đường trở về phủ Cơ tướng, mẹ ta nắm tay ta dịu dàng nói: “Nương biết con đã chịu nhiều uất ức ở Tống gia. Con yên tâm, nương đều nhớ kỹ.”