Nữ Phụ Ác Độc Cầm Chắc Kịch Bản HE - Chương 8
“Sau này nếu con muốn thăm lão thái thái, cứ đường hoàng mà đến. Nếu ai có ý đồ xấu xa, nương sẽ không tha cho hắn đầu tiên.”
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mẹ, một cảm giác an tâm dâng trào trong lòng ta. Ta ngoan ngoãn gật đầu, lòng đầy ấm áp.
Trở lại Cơ phủ không bao lâu, ta đã thực hiện lời hứa, mở một cửa hàng trang sức ở đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành. Ta còn giúp Thẩm Oanh tìm một nơi ở kín đáo và an toàn.
Thẩm Oanh đã chuẩn bị rất chu đáo cho cửa hàng này, hơn nữa lại có đại tỷ của ta đích thân tuyên truyền, nên ngay khi khai trương, cửa hàng đã đông khách đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng trái lại, gần đây Tống Yến lại có vẻ như phát bệnh, suốt ngày tranh chấp với Bùi Hành.
Ngày trước ở Tống gia, Bùi Hành thường tặng ta những món đồ nhỏ xinh. Khi ấy, Tống Yến tuy không vui nhưng chỉ châm chọc ta mắt nhìn thiển cận, thích mấy thứ vặt vãnh ấy.
Hiện tại thì khác. Hễ Bùi Hành tặng ta gì, Tống Yến cũng phải tặng món khác, thậm chí còn nhiều hơn. Đáng nói là giờ hắn còn lấy danh nghĩa nghĩa huynh của ta, khiến ta không thể từ chối thẳng thừng.
Nhưng Bùi Hành dường như cũng trở nên trẻ con, không ngừng cạnh tranh với Tống Yến.
“Cô nương, Bùi công tử lại sai người mang đồ tới cho ngài.”
Ta đang xem sổ sách cửa hàng thì ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của tiểu nha hoàn.
Tính ra thì tháng này Bùi Hành đã gửi đồ cho ta không biết bao nhiêu lần.
“Đặt đó đi.” Ta buông sổ sách, nói.
Tiểu nha hoàn bưng lên một chiếc hộp gấm, kiểu dáng rất quen thuộc, là loại ta cực kỳ yêu thích – hộp đựng nghiên mực Long Vĩ.
Bùi Hành luôn biết rõ ta thích gì.
Nhưng vừa định mở hộp, tiểu nha hoàn lại nói thêm: “Cô nương, Ánh Thủy thư cục vừa gửi tin cho ngài.”
Ánh Thủy thư cục?
Ta hơi ngạc nhiên. Theo lý, nếu có tác phẩm gì tốt, ta đều dùng danh hiệu Tự Hoành tiên sinh để liên hệ với họ, sao họ lại chủ động gửi tin cho ta?
Mở thư ra, ta lập tức hiểu rõ nguyên do.
Trong thư viết rằng, Bùi gia đại công tử nguyện tiêu tốn trăm kim để mời Tự Hoành tiên sinh vẽ một bức chân dung cho người trong lòng hắn. Họ biết tiên sinh thích vẽ sơn thủy, nhưng vì ái mộ tài năng nên mới mạo muội yêu cầu như vậy.
Bùi Hành muốn ta – dưới danh nghĩa Tự Hoành tiên sinh – vẽ tranh cho người hắn yêu?
Biết được chuyện này, không hiểu sao lòng ta có chút khó chịu.
Nhưng khi mở thư ra và nhìn thấy bức phác họa nhỏ do chính Bùi Hành vẽ, ta lại không kìm được đỏ mặt.
Bức họa ấy rõ ràng là chân dung của ta.
Bùi Hành vẽ vô cùng tỉ mỉ và sống động, từng chi tiết đều chính xác không sai một ly, khiến ta không thể nào phủ nhận.
“Cô nương, tiên sinh của thư cục vẫn đang chờ ngoài cửa để nhận hồi đáp.” Tiếng tiểu nha hoàn vọng vào.
Ta tâm trạng rối bời, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đáp: “Ngươi nói với họ, ta sẽ trả lời sớm.”
Ngoài cửa lại yên tĩnh trở lại. Nhớ tới chuyện lần trước ở chùa khi xem nhân duyên, mặt ta lại nóng bừng, cảm giác mãi không tan.
Bùi Hành… thật sự thích ta sao?
Ta nhìn hộp nghiên Bùi Hành gửi tới, lại nhìn bức tiểu họa kia, chỉ cảm thấy tất cả những trùng hợp này khiến ta muốn chui xuống đất cho đỡ ngượng. Cầm bút suốt một lúc lâu, ta cũng không thể hạ bút được.
Đến chạng vạng, cha ta vội vàng trở về phủ, sắc mặt đầy nôn nóng.
Mẹ ta thấy cha như vậy thì hoảng hốt, vội vàng gọi cả ca ca và tỷ tỷ đến bàn bạc.
“Phu nhân, mấy ngày nay phải nhanh chóng tìm một người trong sạch cho Vân nhi.” Cha thở dài, “Hôm nay bệ hạ đặc biệt lưu ta lại.”
“Hắn nói Tam hoàng tử có ý với Vân nhi nhà chúng ta.”
Tam hoàng tử? Ta nhớ mang máng người này, quả thực hắn từng tỏ ra thích ta, nhưng cái kiểu thích đó không đem lại điều gì tốt đẹp cho ta.
“Tam hoàng tử làm người phóng túng, chẳng phải là người thích hợp với Vân nhi.” Mẹ ta lo lắng nói, “Hơn nữa, một khi dính vào tranh đoạt hoàng quyền, cả nhà chúng ta cũng khó yên ổn.”
Cha ta gật đầu: “Bệ hạ lưu ta lại, rõ ràng là đang nhắc nhở. Thế này đã là quá ưu ái rồi.”
“Ta cũng không thể làm bệ hạ mất mặt, đành phải viện cớ rằng Vân nhi đã đính hôn từ nhỏ.”
Ca ca cau mày nói: “Nhưng chẳng lẽ lại gả Vân nhi cho Tống Yến sao? Dù sao hai người cũng từng đính hôn.”
“Không thể được!” Tỷ tỷ lập tức phản đối, “Vân nhi bị Tống Yến bắt nạt ngần ấy năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?”
Cả nhà rơi vào trầm mặc, ai nấy đều u sầu, chưa biết nên quyết định thế nào thì mẹ ta bỗng vỗ trán: “Aiya, ta thật hồ đồ, thế mà lại quên mất Bùi gia.”
Nghe đến chữ Bùi, lòng ta không khỏi xao động.
“Phu quân, chàng quên rồi sao? Hồi trẻ ta và Bùi phu nhân có giao tình rất tốt, từng bàn chuyện đính hôn từ nhỏ, tín vật cũng đã trao đổi.” Mẹ ta nói, “Nếu không phải năm đó trong nhà xảy ra chuyện, việc này đã sớm định rồi.”