Phò Mã Không Phải Người - Chương 8
Hoàng đế sắc mặt lập tức khó coi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi cũng biết Vân Ly…”
Tạ Thanh Dung chỉ lặp lại một lần nữa: “Khẩn cầu bệ hạ đem Lục công chúa Vân Ly gả cho thần.”
Hoàng đế tức giận, đang định nổi giận thì lại bị ánh mắt của Tạ Thanh Dung làm cho hoảng hốt. Hắn thấy đôi mắt của Tạ Thanh Dung đột nhiên chuyển sang màu xanh lục đậm quỷ dị, khiến lòng Hoàng đế hoảng sợ mà không thể kiểm soát được mình. Hắn bị ánh mắt đó hút vào, cuối cùng nói trong trạng thái mê muội: “Người tới, truyền trẫm ý chỉ, gả Lục công chúa Vân Ly cho Thám Hoa lang Tạ Thanh Dung làm thê tử.”
Khi tỉnh lại, thánh chỉ đã ban, dù thấy bất thường, hoàng đế cũng chẳng thu hồi được. Dù Vân Ly là công chúa chẳng ai để ý, Tạ Thanh Dung là Thám Hoa mới phong, hoàng đế vẫn ban phủ đệ cho họ.
Sau khi bãi triều, Tam công chúa buồn bã, hoàng đế an ủi: “Duyệt nhi đừng buồn, kẻ đó không biết nhìn người. Sau này phụ hoàng sẽ tìm phò mã tốt hơn, kèm thật nhiều của hồi môn, được không?” Vân Duyệt không cam lòng, nhưng biết nháo thêm vô ích, nén khóc cười: “Nhi thần hiểu, tạ phụ hoàng.”
Khi Vân Ly bị giam nửa tháng nhận được ý chỉ xuất giá, nàng kinh ngạc nhưng cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng. Nàng không hiểu sao Thám Hoa lại muốn cưới mình, nghĩ có lẽ vì các tỷ muội khác quá kiêu ngạo. Quả hồng chọn quả mềm bóp, danh tiếng nàng đã hỏng, trước phu quân cũng chẳng ngẩng đầu nổi. Kẻ cầu hôn chắc chỉ muốn một thứ trang trí, nàng cười lạnh nghĩ.
Ngày đại hôn, nàng như con rối mặc người sắp đặt. Bộ hỉ phục này là bộ đẹp nhất nàng mặc trong mười bảy năm. Dù là công chúa, không được sủng, nàng sống còn thua cung nữ cao cấp.
Ngày hôm đó sáng sớm, nàng được đưa lên kiệu đón dâu. Cả đoạn đường xóc nảy, nàng khẽ vén khăn voan lên một góc, trộm nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm nàng rời khỏi cung, không khỏi cảm thấy tò mò, quan sát thế giới bên ngoài. Từ xa, nàng nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của đám người đứng vây quanh, không ngừng nghị luận về nàng.
“Đây là Lục công chúa thông dâm trước khi hòa thân sao?”
“Không ngờ một dâm phụ như vậy còn có người muốn, Thám Hoa lang bị mù mắt à?”
Vân Ly buông khăn voan, trong lòng cảm thấy lạnh toát. Khi kiệu đến trước cửa phủ của nàng và dừng lại, có người vén rèm lên, rồi một bàn tay như ngọc đưa ra. Người đó mặc cùng một bộ hỉ phục đỏ giống nàng. Nàng đưa tay cho hắn, cảm nhận được bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của hắn, kéo nàng đi từng bước về phía cửa chính. Tuy nhiên, nàng biết rõ, dù có được nghênh đón như vậy, mục đích của chuyện này chắc chắn không thể cho ai biết, người nam nhân này chẳng phải là phu quân của nàng.