Trò Chơi Khống Chế - Chương 5
Thấy có người đi qua, bà ta nhanh chóng hạ thấp giọng: “Nếu anh không trở về, tự chịu hậu quả đi.”
Người đến cũng là một phụ nữ, có mái tóc ngắn ngang tai, ăn mặc chỉnh tề không thể xác định tuổi tác, cô là con gái thứ tư của Phác Gia Hách, Phác Tú Thù: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”
“À, Thế Vinh vừa gọi điện nói là sắp đến.” Kim Duyệt kiềm chế cảm xúc nói.
“Vậy thì tốt rồi, hôm nay là ngày quan trọng mà.” Phác Tú Thù cười đầy ẩn ý.
Một chiếc Maybach sang trọng dừng trước cửa biệt thự. Trầm Quân Hàm bước ra trước, rồi vòng qua phía bên kia xe mở cửa, anh ta đưa tay về phía Nguyệt Quý. Nguyệt Quý ngẩng lên nhìn anh ta một cái, rồi đặt tay vào tay anh, bước xuống xe.
Trầm Quân Hàm dẫn cô đi qua hành lang dài, trên tường hành lang treo đầy các bức tranh sơn dầu, Nguyệt Quý biết mỗi bức tranh đều có giá trị không nhỏ.
Khi đến cửa phòng làm việc, Trầm Quân Hàm gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại anh ta mới kéo Nguyệt Quý mở cửa vào trong. Đứng trước bàn làm việc là một người đàn ông tóc bạc, ông đang chăm chú nhìn một bức ảnh gia đình.
“Ông ngoại, con đã tìm được người rồi.” Trầm Quân Hàm nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông quay lại, khi nhìn thấy Nguyệt Quý, ông ngay lập tức rơi nước mắt.
Nguyệt Quý cũng rơi lệ, giọng nghẹn ngào: “Ông ngoại…”
Nhân cách đê tiện của cô đã định sẵn cho cô là một diễn viên trời sinh.
Phác Gia Hách dẫn Nguyệt Quý từ phòng làm việc bước ra phòng khách, mọi người ở đó nhìn thấy Phác Gia Hách đi ra thì đều nhìn lại. Khi nhìn thấy người đi bên cạnh ông là một cô gái thì càng hấp dẫn ánh mắt tò mò của mọi người.
“Mọi người, hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất trong mấy chục năm qua của tôi.” Phác Gia Hách vừa nói vừa nắm chặt lấy tay của Nguyệt Quý, “Tôi đã tìm thấy cháu gái của mình, con bé là con gái của Tú Nghiên.”
Nhìn thấy ông vừa nói vừa rơi nước mắt, Nguyệt Quý vội vàng đỡ lấy ông rồi nói: “Ông ngoại.”
“Đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được.”
Sau khi Phác Gia Hách nói xong, không biết ai là người dẫn đầu vỗ tay, lập tức mọi người trong phòng khách liên tục vỗ tay chúc mừng. Nguyệt Quý rụt rè ngước mắt lên nhìn mọi người xung quanh.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước tới, ánh mắt rơi vào người cô: “Con bé chính là con gái của em ba sao?”
Trên máy bay, cô đã xem qua thông tin của tất cả các thành viên trong nhà họ Phác, người đàn ông trung niên này là Phác Chính Hùng, con trai cả của Phác Gia Hách, cũng chính là tổng giám đốc của trụ sở chính của tập đoàn Tứ Hải, đồng thời là người có quyền lực lớn thứ hai nhà họ Phác, chỉ đứng sau ông Phác.