Trò Chơi Khống Chế - Chương 6
“Nguyệt Quý, đây là bác cả của con.” Phác Gia Hách giới thiệu với Nguyệt Quý.
“Chào bác ạ.” Nguyệt Quý lễ phép chào.
“Thì ra tên là Nguyệt Quý à, cái tên rất dễ nghe.” Kim Duyệt ở bên cạnh cũng mở miệng nói, “Ta là mợ cả của con.”
“Chào mợ cả ạ.” Nguyệt Quý cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
Người phụ nữ này là vợ của Phác Chính Hùng, nhưng là sau này mới cưới, còn người vợ cả của Phác Chính Hùng đã qua đời rồi.
“Tú Thù à, em nhìn xem, con bé này ngoan quá.” Kim Duyệt nhanh chóng nắm lấy Phác Tú Thù rồi nói.
Phác Tú Thù cười cười, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Đúng vậy, có phần giống với Quân Hàm.”
Phác Tú Thù là con gái thứ tư của Phác Gia Hách, là nhà sản xuất nước hoa hàng đầu ở Trường Kinh, bà ta là người sáng lập nên thương hiệu nước hoa nổi tiếng Destiny. Mặc dù bà ta chưa từng kết hôn nhưng đã có một người con gái tên là Phác Gia, Trầm Quân Hàm là con rể của bà ta. Phác Gia lớn hơn Nguyệt Quý hai tuổi, Trầm Quân Hàm là chồng của chị họ Trịnh Vũ.
Mí mắt Trầm Quân Hàm giật giật, nghe vậy liền ra vẻ nhiệt tình giới thiệu với Nguyệt Quý: “Đây là dì tư của cô.”
Nguyệt Quý gật đầu chào: “Dì Tư.”
“Được rồi, mọi người còn chưa đến đủ, Quân Hàm, cậu đưa Nguyệt Quý đi thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi, sau khi tiệc tàn thì đến lúc đó chúng ta cùng ăn bữa cơm gia đình.” Phác Gia Hách vịn cái nạng nói.
Trầm Quân Hàm trả lời: “Vâng.”
Phòng thay đồ trên tầng hai có tầm nhìn rất tốt, chỉ cần mở cửa bước ra ngoài ban công là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên ngoài, mùa đông ở Trường Kinh không đẹp bằng ở Monaco, mỗi khi có cơn gió thổi qua đều khiến Nguyệt Quý lạnh đến mức phải rụt cổ vào. Trên bức tường của phòng thay đồ có treo một bức tranh con cá sấu, một con cá sấu khổng lồ đang há to cái miệng đầy máu của mình để cắn một con hươu sao, nhìn sống động y như thật.
Mà phòng khách ở tầng dưới cũng tụ tập cả một đàn cá sấu hung dữ.
Lúc Nguyệt Quý đi khỏi đám cá sấu kia thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, khi bọn họ đến Trường Kinh thì vẫn còn khá sớm, trước tiên Trầm Quân Hàm đưa cô đi thay một bộ quần áo dài bình thường. Lúc này, Nguyệt Quý trong gương đang mặc một chiếc áo len bình thường, một chiếc quần jean trắng cũ kỹ, nhìn cô trông giống như một học sinh mới tốt nghiệp trung học phổ thông, so với cô khi còn lêu lổng ở Monte Carlo thì như hai người khác nhau.