Trò Chơi Khống Chế - Chương 8
Trầm Quân Hàm thở dài, quay người đóng cửa sổ để ngăn cái lạnh từ bên ngoài tràn vào.
Nguyệt Quý lại lần nữa nhào vào trong lòng Trầm Quân Hàm: “Anh rể.” Cô đưa tay phải đặt lên ngực Trầm Quân Hàm, rồi dùng ngón trỏ phác họa hình trái tim.
Trầm Quân Hàm khẽ nhắm mắt lại: “Đừng nghịch ngợm nữa, đi mặc quần áo vào…”
Những ngón tay của Nguyệt Quý không an phận dần di chuyển xuống dưới, sau đó cả người cô dán vào anh ta, cô cảm nhận được phía dưới của người đàn ông đang dần dần phồng lên, ham muốn của anh ta đang trỗi dậy. Trầm Quân Hàm bắt lấy cái tay không an phận của cô, anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên.
Giây tiếp theo, Nguyệt Quý được đưa tới trên ghế sô pha.
Anh ta tách hai chân dài mềm mại của cô ra, sau đó giơ dương vật lên lắc lắc hai cái rồi cọ vào chỗ trắng nõn mềm mại, trên mắt ngựa còn phun ra chất nhầy làm ướt âm đạo. “Òm ọp” một tiếng, đâm xuyên qua tiểu huyệt, đâm vào sâu bên trong.
Nguyệt Quý đưa tay muốn cởi cúc áo của anh ta ra, Trầm Quân Hàm lập tức cúi người giữ chặt hai tay của Nguyệt Quý, phía dưới tiến quân thần tốc, đâm từng cái vào. Cô cắn chặt môi dưới, trên mặt hiện lên hai vệt đỏ bừng, cô kìm nén không dám rên rỉ lớn tiếng.
Thời gian cho cuộc tình này không kéo dài được bao lâu, Nguyệt Quý đã nhiều lần cố gắng cởi quần áo của tên mặt người dạ thú này nhưng đều thất bại. Cho đến khi kết thúc, nửa người trên của Trầm Quân Hàm vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có Nguyệt Quý là cả người chật vật.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Nguyệt Quý chọn từ trong ngăn tủ một chiếc váy màu xanh lam dài đến đầu. Cô đứng trước gương thử kéo mấy lần nhưng khóa kéo sau lưng vẫn không thể kéo lên được.
Trầm Quân Hàm đi đến sau lưng cô, đưa tay từ từ kéo khóa kéo lên, trong gương ánh mắt anh ta nặng trĩu. Nguyệt Quý mỉm cười ngọt ngào một tiếng, rồi quay người lại hôn lên một bên mặt anh ta.
Trầm Quân Hàm nhướng mày, Nguyệt Quý đang lấy lòng anh ta.
Anh ta giơ tay đỡ lấy bả vai Nguyệt Quý, sau đó giơ tay phải lên giữ lấy mặt cô, ép cô nhìn vào gương: “Tôi sẽ giúp cô trở thành tiểu thư nhà họ Phác, mà cô từ hôm nay trở đi phải để tôi sử dụng, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Trở thành con dao sắc bén nhất của tôi.” Giọng nói của anh ta tựa như quỷ mị.
Đúng 10 giờ tối, bữa cơm gia đình bắt đầu, lúc Nguyệt Quý ngồi xuống, trên bàn ăn có thêm mấy khuôn mặt xa lạ.