Chương 1

Đăng lúc 15:26 02/10/2025 118 1
Chương tiếp
Thành phố Nam Phái.
Thời tiết tháng bảy vẫn rất oi bức, hơi nóng từ khắp nơi cuồn cuộn kéo đến, thổi tung vạt váy hồng nhạt của cô gái, lớp voan hồng trên váy cũng tung bay theo gió, tạo cơ hội cho hơi nóng len lỏi luồn vào từ dưới váy.
Cô gái khẽ thở ra, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Vì đang là kỳ nghỉ hè, rất đông phụ huynh đứng đợi ở cổng trường, ngóng trông con mình bước ra.
Mọi khi Lý Anh đều đợi tài xế riêng ở trạm xe bus bên kia đường, nhưng hôm nay đợi mãi không thấy tài xế đến đón.
Đang định quay người đi mua một chai nước suối ở quầy tạp hóa bên cạnh thì hai gã đàn ông đầu gấu, miệng ngậm thuốc lá, lén lút bước ra từ phía sau trạm xe, đi theo sau lưng cô.
Lý Anh lấy điện thoại ra để thanh toán, vừa uống một ngụm nước thì đúng lúc mẹ cô gọi đến và cô bắt máy.
Mẹ nói: “Bé Anh ơi, tài xế nhà mình bị thủng lốp xe khi đang đi trên đường. Chốc nữa mẹ sẽ cho tài xế khác đến đón con. Con cứ ngoan ngoãn ở trạm xe, đừng đi lung tung nhé.”
Lý Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Mẹ cô nở nụ cười yên tâm rồi dặn thêm: “Bây giờ trời nóng lắm, con đừng đứng dưới nắng lâu quá kẻo lại cảm nắng. Tối mẹ sẽ bảo dì làm lê hầm cho con ăn giải nhiệt.”
Lý Anh ôm cặp sách, chầm chậm đến nấp dưới gốc cây sau trạm xe để tránh nắng: “Vâng ạ…”
Cô gái bé nhỏ rất nghe lời mẹ, hoàn toàn không hay biết rằng hiểm nguy đang âm thầm tiến lại từ phía sau.
Hai gã đàn ông đeo khăn trùm đầu màu đen, một tên trong số đó đã vươn tay bịt chặt miệng và mũi của cô.
Lý Anh sợ hãi tột độ, đôi mắt hạnh mở to: “Ưm…” Chiếc điện thoại bị một tên giật lấy, quăng xuống đất rồi giẫm mạnh lên. Dần dần, có lẽ do tác dụng của thuốc, cô gái bé nhỏ từ từ nhắm mắt lại, đôi chân thon thả mềm nhũn.
Cứ như vậy, cô bị gã đàn ông vác lên vai rồi nhét vào chiếc xe van đậu sẵn bên cạnh. Xe nhanh chóng rời đi, chỗ đó vốn đã hẻo lánh, bình thường chẳng ai chú ý.
Sau khi bị đưa lên xe, hai tên đầu gấu lái xe thẳng về phía vùng hoang vắng, lén lút tránh các chốt kiểm tra trên cao tốc, chạy thẳng ra ngoại ô thành phố.
Ở khu vực giáp ranh giữa thành phố Nam Phái và Vân Xung, có một khu rừng âm u, hoang tàn, không ai dám bén mảng tới.
Gã đàn ông xăm trổ mở cửa xe, nhìn đám con gái bên trong xe rồi nói với tên đang đi tiểu ở bên cạnh: “Thằng chó này, mày đúng là tên phiền phức! Lúc nãy ở trạm nghỉ thì không đi, cứ đòi vào tận rừng hoang để giải quyết.”
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700