Chương 1: Người đàn ông chồng đưa về nhà nổi ý dâm với cô, muốn chơi cô

Đăng lúc 04:56 17/11/2025 175 0
Chương tiếp
Tiếng giày cao gót gõ trên nền xi măng vang lên khô khốc, lạnh lẽo. Âm thanh ấy vọng lại từ xa, rồi mỗi lúc một gần hơn. Người chưa xuất hiện, nhưng mùi hương lạnh lùng, xa cách đã khẽ lan trong không khí.

Bộ trang phục công sở ôm sát, với hai tông đen trắng tương phản, khẽ tôn lên những đường cong mềm mại, quyến rũ trên cơ thể cô. Khi cô chậm rãi tiến lại gần, dáng hình người phụ nữ dần hiện rõ. Khuôn mặt xinh đẹp, lộng lẫy và đầy mê hoặc ấy như phát sáng, khiến cả không gian trong gara xám xịt bỗng chốc bừng lên sức sống.

Nhuế Tư Nhu tùy tiện vén lọn tóc xoăn dài đen nhánh mượt mà như lụa vương bên tai, khóe mắt cô vô tình để ý đến một người đàn ông mặt mũi bình thường đến mức đáng ghét, ăn mặc thì lôi thôi, miệng lại cứ liên tục vâng vâng dạ dạ.

Trông hắn có vẻ quen mắt, dường như từng là nhân viên của công ty, thậm chí còn có mặt trong lễ cưới của cô tháng trước. Bình thường, kiểu đàn ông như vậy chẳng thể để lại cho cô bất kỳ ấn tượng nào. Nhưng hắn thì khác, chính cô đã đích thân sắp xếp vị trí công việc cho hắn, xem đó như bước khởi đầu sự nghiệp cho chồng mình, Tống Tường.

Phải có ấn tượng chứ.

Người đàn ông này trông có vẻ sống không được tốt lắm, nhưng biết làm sao được, xã hội này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé mà. Cha cô là chủ tịch công ty, cái chức vị mà hắn đã phấn đấu bấy lâu chỉ là chuyện một câu nói của cô thôi. Chỉ có thể trách số phận hắn không may, chức vụ của hắn rất thích hợp để làm bàn đạp cho Tống Tường đi lên, chỉ vậy thôi.

"Anh yêu, mình đi làm thôi." Nhuế Tư Nhu cười tươi rạng rỡ, thân mật gọi Tống Tường rồi khoác tay hắn. Tống Tường dịu dàng đáp lại cô, kể những chuyện thú vị không hề liên quan đến nhau.

Hai người chẳng mảy may bận tâm, vừa cười vừa bước vào thang máy riêng, hoàn toàn không buồn liếc nhìn gã đàn ông lôi thôi kia lấy một cái. Loại người như hắn vốn chẳng cùng đẳng cấp với cô, sau này cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, cũng sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với cô nữa. Đương nhiên không cần phải bố thí một ánh mắt nào.

Thế nhưng, điều mà cô không ngờ tới là, hai năm sau, Nhuế Tư Nhu lại gặp lại người đàn ông đó, hơn nữa lại còn nhìn thấy hắn ngay trong nhà mình.

Nhuế Tư Nhu không thể nhận ra hắn ngay lập tức, mãi đến khi Tống Tường giới thiệu, cô mới khó khăn lắm nhớ ra người này: Cao Phong Mậu, gã đàn ông xui xẻo bị cô gạt bỏ ngày nào.

Trong mấy năm qua, công ty phát triển ngày càng tốt. Tống Tường cũng được phá cách thăng chức sau khi thành công dẫn dắt hai dự án lớn. Tống Tường là người thông minh, hai người trước khi kết hôn còn ký hợp đồng tiền hôn nhân hoàn toàn có lợi cho cô. Nhuế Tư Nhu cũng không lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì ngu xuẩn.

Vì thế, nửa năm trước cô đã từ chức ở công ty, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã và thoải mái, đến mức thật khó mà nhớ nổi một người như hắn. So với hai năm trước, Cao Phong Mậu đã già đi không ít. Khi đó hắn chỉ trông có phần luộm thuộm, còn bây giờ thì thực sự thảm hại đến cùng cực. Ánh mắt vẩn đục nhìn cô như ẩn chứa điều gì đó dơ bẩn, khiến người ta không khỏi khó chịu.

Nhuế Tư Nhu cảm thấy khó chịu vô cùng, loại người ghê tởm như hắn mà xuất hiện trong nhà cô thì quả đúng là một sự ô uế. Ngay trước mặt hắn, cô không hề che giấu sự chán ghét trong giọng nói, chất vấn Tống Tường: “Tại sao loại người này lại xuất hiện trong nhà em?!” Vừa dứt lời, Nhuế Tư Nhu đã hết kiên nhẫn.

Trước khi cô kịp sai người đuổi hắn ra ngoài, Tống Tường đã nhanh tay kéo cô sang một bên, tỏ ra vô cùng coi trọng người đàn ông ấy. Đúng như cô từng nói, Tống Tường là kẻ thông minh, chẳng phải là kiểu ngườu có lòng tốt nhàm chán của Bồ Tát. Cách hắn cư xử lúc này đủ để cô hiểu rằng, người đàn ông kia hẳn phải có giá trị lợi dụng nào đó.

Nhuế Tư Nhu đè nén sự ghê tởm, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Anh tốt nhất nên đưa ra một lý do hợp lý mà em có thể chấp nhận được đấy.”

"Em cũng biết đấy, dự án lần này với Công ty Khoa học Kỹ thuật Tân Quy có vài yêu cầu hơi rắc rối, chỉ có hắn mới giải quyết được thôi. Anh cũng đã rất vất vả mới mời được hắn về đây. Dù sao thì trước đây hắn đã từng bị công ty sa thải rồi mà."

"Dự án gì, rắc rối gì mà chỉ có một mình hắn mới làm được chứ? Chuyện sa thải, giờ anh lại đổ lỗi cho em à?” Lời giải thích này khó mà khiến Nhuế Tư Nhu chấp nhận được, cô cũng từng làm qua nhiều dự án, làm sao có chuyện chỉ thiếu một người mà dự án không thể tiến hành được chứ? Cô khẽ nhíu mày, trong lòng đầy phiền muộn, nhưng vẫn hiểu rõ chuyện nào quan trọng hơn, nên đành nén lại, không vội đuổi hắn ra ngoài. Cô chỉ đành chờ Tống Tường tiếp tục giải thích thêm.

"Không trách em đâu vợ à, sao anh có thể trách em được chứ. Thật sự chỉ có hắn mới làm được thôi, dự án này quá lớn, không thể có chút sơ suất nào, anh cũng không còn cách nào khác.”

"Dù là vậy đi chăng nữa, tại sao không cho hắn ở khách sạn?”

"Công ty Chu Thị đang đấu thầu với chúng ta cũng đang nhắm vào hắn đấy. Để đề phòng, chỉ có cách đưa hắn về nhà mình mới yên tâm được một phần. Vợ yêu thông cảm cho anh nhé.” Tống Tường hạ giọng dỗ dành, “Cứ nhẫn nhịn đến khi dự án kết thúc là được mà.”

Nhuế Tư Nhu im lặng, từ xa liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Hắn có vẻ là một người thật thà, thật thà đến mức gần như vô dụng. Thế nhưng, không hiểu vì sao, ở hắn lại toát ra một cảm giác khiến cô vô cùng khó chịu, như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ thời cơ để lao tới cắn cô một nhát.

“Em biết rồi.” Trong lòng cô thấp thoáng một chút bất an, nhưng suy cho cùng, Nhuế Tư Nhu chẳng hề xem loại đàn ông này là mối đe dọa. Vì thế, cô không cảm thấy chút nguy hiểm nào mà thản nhiên đồng ý.

Sau khi cô đồng ý, Cao Phong Mậu chính thức ở lại trong nhà. Vốn dĩ trong nhà đã có không ít người hầu, nên thêm một người nữa, cô chỉ xem như có thêm một kẻ làm việc vặt mà thôi. Nhuế Tư Nhu đã nghĩ như thế, nhưng chỉ đến khi hắn thật sự ở lại, cô mới nhận ra việc có thêm một người đàn ông phiền phức như hắn khiến cuộc sống trong nhà trở nên ngột ngạt đến mức nào.

Ngôi nhà của cô là một biệt thự bốn tầng: tầng một dành cho người hầu, tầng hai là khu làm việc, tầng ba là nơi ở của cô và Tống Tường, còn tầng bốn dùng để tập thể dục và giải trí. Còn Cao Phong Mậu được sắp xếp ở tầng hai.

Dù ở cùng một biệt thự, nhưng nơi này rất rộng, hơn nữa họ lại không ở cùng tầng, nên Nhuế Tư Nhu nghĩ rằng giữa họ sẽ chẳng có nhiều va chạm. Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, Cao Phong Mậu dường như luôn xuất hiện ở bất cứ đâu cô có mặt. Khi cô nhìn hắn, hắn lập tức cúi đầu; nhưng chỉ cần cô quay đi, ánh mắt hắn lại bám chặt lên người cô. Ánh nhìn ấy mang theo thứ dục vọng thấp hèn và dâm tà, như một cái bóng ám ảnh lấy cơ thể cô.

Có lẽ trong lòng hắn đã vô số lần nghĩ đến việc đè cô xuống dưới thân, mặc sức giày vò thân thể mềm mại quyến rũ của cô, sau đó banh rộng chân cô ra, dùng cây dương vật dơ bẩn của hắn đâm xuyên qua tiểu huyệt non mềm của cô. 

Đây không phải là ảo giác. Người đàn ông ấy thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt dâm uế như thế, đến mức cô đã quen dần, thậm chí có phần tê dại. Không, có lẽ cô còn đang hưởng thụ nữa là đằng khác, hưởng thụ cái cách lũ rác rưởi hèn mọn ấy cúi mình trước cô. Chúng giống như lũ chuột cống tự biết mình dơ bẩn, chỉ dám lén lút dõi theo cô trong bóng tối, chứ chẳng bao giờ dám thực sự làm gì.

Trong mắt cô, Cao Phong Mậu cũng chỉ là loại người như thế, chỉ là một kẻ rác rưởi tạm thời còn chút giá trị lợi dụng mà thôi. Hắn muốn nhìn thì cứ để hắn nhìn, có thể làm gì được cô chứ? Nhuế Tư Nhu chẳng mảy may bận tâm, quay lưng lại, rồi cô cúi người xuống.

Bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại phác họa đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. Nếu hắn tinh mắt, hẳn là có thể nhận ra cô thực ra còn chẳng mặc quần lót bên trong. Một người phụ nữ mà hắn không bao giờ với tới được đang dùng tiểu huyệt nhỏ trần trụi đối diện với hắn. 

Chắc hắn chỉ cần nhìn thôi cũng đủ bắn ra rồi, chẳng cần phải thủ dâm nữa. Một người đàn ông vô dụng thì cả phương diện đó cũng vô dụng thôi. Cô làm vậy chính là cố tình trêu chọc hắn, dù sao thì hắn cũng chẳng dám làm gì cô cả. Nhuế Tư Nhu nghĩ vậy.

 Khi cô vừa lấy được đồ vật dưới tủ và định đứng dậy, thì mới phát giác phía sau có tiếng bước chân, đã tiến đến rất gần cô. Quả nhiên, cơ thể người đàn ông đã áp sát từ phía sau. 

Không áp lên quá chặt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn bình thường. Cơ thể cô không tự chủ mà căng cứng, sau đó, bàn tay to lớn của hắn đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô.

"Để tôi giúp cô lấy nhé.” Hắn vừa nói xong, không đợi cô từ chối, đã cúi người xuống, vươn tay về phía đáy tủ bát.

Một cảm giác áp lực vô hình khiến cô không thể giữ thẳng người, như bị buộc phải cúi xuống trước tình thế đột ngột ấy. Khi mông cô theo đà ưỡn cong ra sau, vừa lúc vòng eo của hắn lại đột ngột thúc thẳng về phía cô. Hắn cố ý!

Dù biết hắn là cố ý, Nhuế Tư Nhu cũng không thể ngăn cản được. Cái tiểu huyệt và côn thịt bên dưới hắn đã hung hăng va chạm vào nhau. 

"Ưm! Á!” Sự khoái cảm lập tức trào dâng từ tiểu huyệt nhỏ nhạy cảm của cô, khiến cô khó nén được tiếng kêu rên.

Lưng cô mềm nhũn như muốn đổ sụp xuống, nhưng được bàn tay to lớn đặt bên eo siết chặt lại. Bàn tay kia như thể chỉ véo nhẹ một cái vào eo cô rồi buông ra, nhưng chừng đó cũng đủ thời gian cho cô lấy lại thăng bằng. Cơn giận dữ tột độ gần như nhấn chìm lý trí của cô, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, hắn đã lùi lại.

"Được rồi." Hắn đặt cái chén trà đẹp đẽ lên quầy bar trong bếp rồi quay người bỏ đi, cứ như thể hành động sỗ sàng vừa rồi chỉ là một cú va chạm ngoài ý muốn mà thôi.

"Anh!" Cô sẽ không nuốt cục tức này một cách dễ dàng như vậy đâu, nhưng khi vừa đứng dậy, cô lại thấy người làm trong nhà đang đi từ phòng khách về phía này. Nhuế Tư Nhu nghiến chặt răng, đành phải tạm thời nén cơn giận xuống, chỉ cần chờ dự án kết thúc là được thôi mà... 
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!