Chương 4

Đăng lúc 21:27 10/10/2025 110 0
Chương trước Chương tiếp
“Tôi chẳng rảnh nghe anh nói mấy lời ba hoa. Anh, Thẩm Nham, hay bạn gái anh đều giống nhau. Các người không cần ngày ngày vì vài đồng lương mà chạy ngược chạy xuôi như tôi. Sáng nay tôi đã tìm cái tài liệu khốn kiếp đó cả buổi, không thấy. Chiều không tìm được, chắc chắn bị mắng. Các người ngồi trong biệt thự, bật điều hòa, bàn chuyện làm ăn, rảnh rỗi thì yêu đương giết thời gian, dùng tôi để thử độ chung thủy làm gì?”

 

Cô bình thản nói, chờ Nghê Đông nổi cáu.

 

Nhưng không.

 

Nghê Đông đúng là một người kỳ lạ, ba hắn cũng thế nên mới kinh doanh giỏi đến vậy.

 

Hắn hỏi: “Tài liệu gì mà không tìm được thế?”

 

Mạn Chân không nhịn được, bật cười rồi đặt đũa xuống.

 

“Năm ngoái, công ty chúng tôi được phê duyệt hợp tác với công ty Hội Thị, giờ dự án xảy ra vấn đề. Thư xác nhận giấy tờ từ tổng công ty gửi qua bưu điện lại không thấy đâu. Nếu không có thư xác nhận thì coi như chi nhánh chúng tôi tự ý nhận dự án.

 

Đồng nghiệp phụ trách trước đây đã nghỉ việc. Cô ta quản lý việc lưu trữ và nhập liệu, rõ ràng là sai sót của cô ta nhưng dù còn làm, cô ta cũng chẳng nhận. Tổng công ty vốn muốn đổ lỗi cho chi nhánh, giờ đúng dịp luôn.”

 

Cô nói rõ lợi hại, nghĩ thông rồi, dù sao chiều nay chắc chắn không tránh được trận mắng nên bình tĩnh đến lạ.

 

Món ăn ở nhà hàng Nghê Đông chọn quả thật ngon.

 

Cô vươn tay định gắp viên chả viên xa xa, Nghê Đông dứt khoát bê cả đĩa đặt trước mặt cô.

 

“Nghĩa là tổng công ty chắc chắn có bản lưu của tài liệu này, nhưng vì lợi ích nên họ không muốn giao ra đúng không?” Nghê Đông nhìn tay áo cô khẽ rũ xuống khi gắp thức ăn rồi trầm ngâm.

 

“Đúng.” Ăn no, Mạn Chân nhấp một ngụm trà.

 

Hắn nhìn đồng hồ: “Giờ là hơn một giờ, tôi đưa cô về công ty khoảng một rưỡi. Trước bốn giờ, chờ tin tôi.” Mặt hắn nghiêm lại, đầy vẻ nghiêm túc.

 

“Chúc anh mã đáo thành công.” Mạn Chân đứng dậy, môi cong lên, mỉm cười nhìn hắn.

 

Nhưng Nghê Đông thấy rõ, nụ cười ấy chẳng chút chân thành gì. HẮn không bận tâm, cười đáp lại, bước theo cô.

 

Cả chiều, văn phòng im phăng phắc, ai cũng chờ giây phút bi kịch khi quản lý vì không có tài liệu mà hỏi tội mọi người.

 

Cuối cùng, qua lớp kính mờ, họ thấy quản lý đứng dậy.

 

Tim Mạn Chân thót lại.

 

Quản lý đẩy cửa phòng, thò người ra, nhưng mặt lại rạng rỡ, vẫy tay gọi cô vào.

 

Cô ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp đối diện, cả hai cùng lắc đầu khó hiểu.

 

“Mạn Chân, cô vào công ty cũng hai năm rồi. Anh Nghê là bạn cô, chuyện này cô giấu kỹ thật. Vừa rồi bản scan thư xác nhận từ tổng công ty đã gửi đến mail tôi. Chi nhánh chúng ta thoát nạn rồi. Cô lập công lớn. Hai năm nay cô làm việc tốt, sau lễ tôi sẽ báo cáo với giám đốc Trần, đáng thăng chức thì thăng, đáng tăng lương thì tăng. À, hôm nay không có việc gì nữa, cô về sớm đi.” Quản lý đan tay, cười hiền từ.

 

Mạn Chân lần đầu thấy quản lý dịu dàng thế, cô mỉm cười gật đầu rồi bước ra.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!