Chương 10

Đăng lúc 20:04 29/07/2025 28 0
Chương trước Chương tiếp
Thấy ký chủ nhíu mày, Tiểu Tinh biết ký chủ có chút không hài lòng.

[Ký chủ, mặc dù trong thế giới nhỏ này cũng có con cưng của trời cấp A+ nhưng bên cạnh họ không có người thích hợp để chúng ta xuyên vào.]

[Chỉ có nguyên chủ vừa mới chết, đồng thời đồng ý trao đổi với chúng ta.] Tiểu Tinh nói cũng không sai, để mượn thân thể của nguyên chủ Thẩm Nhược cũng đã trả giá bằng công đức.

Có những công đức đó, kiếp sau nguyên chủ cũng có thể đầu thai vào một gia đình tốt. Hơn nữa, sự trao đổi này phải diễn ra trong trường hợp cả hai bên đều tự nguyện.

Tiểu Tinh cũng an ủi Thẩm Nhược: [Bốn người này hiện tại chỉ là lưu manh, tinh dịch vẫn còn khả năng thăng cấp.]

Thẩm Nhược không để ý [ừ] một tiếng. Thực ra tình hình hiện tại cũng không đến nỗi quá tệ, đôi khi còn chỉ gặp được một người cấp A- mà thôi. Lần này tuy chất lượng không đủ nhưng lại có đến bốn người, thôi thì lấy số lượng bù đắp cũng được.

Bất kể là mấy người, trong mắt Thẩm Nhược, những tinh dịch này đều có thể chuyển hóa thành năng lượng. Một phần năng lượng đó sẽ tự động cải tạo cơ thể của nguyên chủ, một phần khác sẽ được dùng để nuôi dưỡng linh hồn của Thẩm Nhược, giúp cô đạt được sự trường sinh bất lão.

Hơn nữa, Thẩm Nhược cũng không hề có cảm xúc không hài lòng hay gì cả.

Nói thật, cô đã xuyên qua rất nhiều không gian và thời gian khác nhau, đã trải qua quá nhiều chuyện, nên rất ít khi vì điều gì đó mà dao động cảm xúc, những cảm xúc không liên quan cũng ngày càng ít.

Còn vừa rồi cô im lặng, chỉ là vì từ trong ký ức của nguyên chủ phát hiện ra một điều.

Đó là Dã Băng không hề yêu nguyên chủ, mà chỉ coi cô ấy như một món đồ chơi để giải khuây lúc nhàn rỗi mà thôi. Đây là kết luận mà Thẩm Nhược rút ra được.

Thứ nhất, Dã Băng chưa bao giờ giới thiệu nguyên chủ với bốn anh em tốt của hắn.

Thứ hai, Dã Băng thậm chí còn không nhớ rõ tên của nguyên chủ, từ đầu đến cuối chỉ gọi hai chữ "Nhược Nhược." Thẩm Nhược dám cá rằng tên Dã Băng đó thậm chí còn không nhớ nổi tên đầy đủ của nguyên chủ.

Tất nhiên, đây chỉ là những phân tích của Thẩm Nhược.

Sự đồng cảm dành cho nguyên chủ? Sự căm ghét dành cho Dã Băng một tên tra nam? Thực ra, Thẩm Nhược cũng không có nhiều cảm xúc, cô từ đầu đến cuối đều có mục đích của mình. Còn những cảm xúc không liên quan thì dù có nhiều cũng chỉ là lãng phí.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!