Chương 42: Giường tôi thấm đầy nước của em rồi. Hôm nay tôi ngủ bên này

Đăng lúc 22:16 19/11/2025 140 3
Chương trước Chương tiếp
Nếu cô dám tự đi đường, lỡ như mấy thứ đó chảy dọc xuống trên bắp đùi cô, đến lúc đó thật là không mặt mũi nào giải thích.

Tự mình ngồi chơi còn có thể chơi đến lên đỉnh, tin này đảm bảo sẽ lên thẳng trang nhất báo giải trí.

Hứa Dương thấy Lục Trầm Uyên đã bế Tô Đường lên, anh ta cũng chẳng tiện nói gì, chỉ đành đưa một bao trái cây và đồ ăn vặt cho Tô Đường.

“Mấy thứ này cô Tô cứ lấy về ăn nhé. Dù không nhiều nhưng dù sau cũng là quà tổ tiết mục chuẩn bị trước khi bắt đầu quay, sau này khởi động máy rồi thì suốt một tháng sau đó sẽ không được ăn quà vặt nữa đâu.”

Không đợi Tô Đường từ chối, Hứa Dương đã nhét túi đồ ăn vặt vào ngực cô.

[Được quá nè! Thích ăn nhất là bim bim bắp hi hi!”

Tô Đường vốn thích ăn vặt, đương nhiên không hề từ chối.

Nên cô lễ phép gật đầu: “Cảm ơn anh Hứa.”

Lục Trầm Uyên nghe một tiếng anh Hứa này mà nhíu chặt cả mày.

Anh vốn nghĩ rằng Tô Đường chỉ gọi mình anh là anh Lục, sẽ biết giữ khoảng cách với người khác, ai ngờ trong mắt Tô Đường mọi người đều cùng một kiểu xưng hô.

Loại cảm giác này như thể thứ thuộc về mình đột nhiên bị người khác chia mất một phần, Lục Trầm Uyên nghe Tô Đường gọi thế, trong lòng quả thật không vui.

“Vậy làm phiền anh Lục đưa cô Tô về nhé.”

“Không phiền.”

Lục Trầm Uyên ôm Tô Đường đi về hướng kí túc xá.

Phiền là phiền cái gì?

Anh ôm vợ mình về còn tới lượt người khác lên tiếng nhờ vả?

Khi làm việc, Lục Trầm Uyên luôn lịch sự khách sáo với tất cả mọi người, xưa nay chưa từng cáu bẳn, cho dù chỉ là một diễn viên quần chúng anh cũng chẳng hề lớn tiếng bao giờ.

Thế nên Hứa Dương cứ luôn cảm thấy thái độ của Lục Trầm Uyên đối với mình khi nãy có phải hơi lạnh lùng quá không.

Nhưng chưa đợi Hứa Dương kịp nghĩ thông, mọi người đã kêu gào đòi Hứa Dương tiếp tục chia bài.

Bên kia, Tô Đường đang hớn hở ôm bao quà vặt được Lục Trầm Uyên bế đến cửa phòng.

“Cảm ơn thầy Lục đã đưa tôi về. Đến cửa rồi, tôi vào phòng trước nhé.”

Dứt lời, Tô Đường liền tuột khỏi người Lục Trầm Uyên, mở cửa lách vào phòng.

A, lần này còn không thèm gọi anh Lục, trực tiếp gọi là thầy Lục luôn.

Lục Trầm Uyên nhếch môi cười tự giễu, ánh mắt đột nhiên biến âm trầm.

Một giây sau anh liền lách vào phòng Tô Đường.

“Giường tôi thấm đầy nước của em rồi. Hôm nay tôi ngủ bên này.”

Nói xong Lục Trầm Uyên liền khoá trái cửa phòng, không hề có ý muốn rời đi.

‘Nước của em…’

Tô Đường dù đầu óc đã sớm đen xì xì, nhưng nghe xong lời của Lục Trầm Uyên cũng không khỏi đỏ mặt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
Facebook của tác giả