Chương 2

Đăng lúc 01:55 04/06/2025 120 0
Chương trước Chương tiếp
Ngay khi Văn Văn đang định vùng ra để chạy trốn thì nghe thấy tiếng nấu cơm ở phòng khách. Cô nghĩ: Lẽ nào người đàn ông đó đang nấu cơm cho mình sao?

Văn Văn vừa nghĩ vừa cố vùng ra, thế nhưng cô lại phát hiện mình không thể giãy thoát được vì chất liệu dây thừng này cực kỳ bền, lại còn buộc rất chắc, cô lại chưa được ăn gì hai ngày nay rồi, vốn chẳng có sức lực gì.

Thế nên cô chẳng thể nào giãy ra được!

Một lát sau, Lục Trạch thật sự mang thức ăn thơm phức vào phòng: "Ăn cơm đi!"

Anh múc một muỗng to thức ăn đút đến miệng Văn Văn.

Văn Văn nghiến chặt hàm. Dù cho giờ cô có đói thế nào thì cũng không muốn ăn thứ người đàn ông này đưa. Nhưng bụng cô lại đang réo ầm lên!

Lục Trạch lạnh lùng nói: "Ăn!"

Văn Văn van nài: "Xin anh hãy thả tôi đi đi mà!"

Lục Trạch cạy miệng Văn Văn ra, đút thẳng muỗng thức ăn vào miệng cô.

Văn Văn bị nhồi cả đống đồ ăn nên không nuốt nổi, thế là phun ra hết rồi ho kịch liệt. Hạt cơm cô phun ra bắn hết lên người Lục Trạch!

Mà Lục Trạch cũng hết kiên nhẫn. Anh đặt bát cơm xuống bàn rồi vồ mạnh về phía Văn Văn, đè cả người lên người cô khiến Văn Văn hơi khó thở: "Á! Anh mau xuống đi, đừng đến gần tôi, á!"

Một tay Lục Trạch cởi dây thừng trói Văn Văn ra rồi ép hai tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại bắt đầu xé rách quần áo trên người cô!

"Anh muốn làm gì! Mau dừng lại! Đừng xé quần áo của tôi, dừng lại đi, đừng mà!" Văn Văn không ngừng giãy giụa, phản kháng, nhưng sức lực của nam và nữ chênh lệch rất nhiều, cô hoàn toàn không thể phản kháng được Lục Trạch!

Dù có dồn hết sức thì cơ thể cũng chỉ nhúc nhích một chút mà thôi, hầu như chẳng thể làm Lục Trạch xê dịch đi chút nào!

Lục Trạch cúi xuống, bắt đầu hôn lên cần cổ tuyết trắng của Văn Văn!

Động tác của anh hết sức thô bạo.

Trên chiếc cổ trắng mịn của Văn Văn nhanh chóng hằn một dấu hickey đỏ ửng!

"Thả tôi ra đi, đừng làm vậy mà, tôi van xin anh... Tôi muốn sạch sẽ đến khi lấy chồng, đừng làm vậy mà, tôi van xin anh, hu hu hu hu hu!"

Văn Văn vừa khóc vừa nói.

"Lấy chồng ư?" Lúc Trạch hỏi lại: "Chẳng phải bây giờ em đã gả cho tôi rồi sao?"

Luật lệ ở thôn họ là vậy đấy. Cô vợ mà mình mua được thì là người của mình, mình muốn làm gì cũng được, vợ có không nghe lời thì dù đánh chết rồi kéo ra sau núi chôn cũng hoàn toàn bình thường!
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!