Chương 3

Đăng lúc 09:31 12/06/2025 74 2
“Đồ đáng ghét sao anh vẫn cứng được thế này?”

“Anh đúng là một gã đàn ông chỉ biết nghĩ đến chuyện đó.”

“Cũng đúng thôi. Nếu anh không mặt dày thì đã chẳng làm được những chuyện bỉ ổi đó.”

Cô tăng tốc động tác dưới thân chẳng quan tâm người bên dưới có còn thở được không. Cũng giống như ngày trước gã này chẳng hề để ý liệu cô có đau đớn đến mức muốn chết không.

Phần thân dưới run rẩy siết chặt. Cô nhanh chóng đạt khoái cảm tột độ trên khuôn mặt gã.

“Đồ ngốc liếm sạch đi. Không liếm thì tôi sẽ cắt thứ đó của anh cho chó ăn đấy.” Cô đe dọa.

Gã chỉ có thể thè lưỡi ra liếm láp cẩn thận làm sạch những giọt mật nước.

Chiếc lưỡi mềm mại cùng động tác nhẹ nhàng khiến cô hơi ngứa. Nơi nhạy cảm run lên. Nước lại càng chảy ra nhiều hơn.

“Đồ ngốc làm gì cũng chẳng xong.”

Cô đứng dậy lấy khăn giấy tự lau sạch. Nhưng cô không quên đạp mạnh thêm một cái vào người gã.

“Tiểu Nguyễn…”

“Đừng gọi nữa. Anh là con cưng của tác giả đúng không? Tên anh thì lật từ điển chọn cái nghe hay nhìn đẹp. Còn đến lượt phụ nữ chúng tôi thì chỉ được cái tên mềm yếu ghép vội.” Nghe những lời này Lục Vân Đình chỉ thấy khó hiểu. Gã nhìn cô đầy ngỡ ngàng.

“Tôi cũng đặt cho anh một cái tên mới đi. Anh thích chữ Nguyễn này đến thế thì từ giờ gọi là Lục Tiểu Nhuyễn nhé!”

“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Phàn. Tôi không gọi là Lý Tiểu Nguyễn. Tôi tên Phàn Vũ Lê. Nhớ kỹ đấy. Sau này anh gọi sai một lần là tôi đánh một lần.”

Lục Vân Đình bị nhốt trong tầng hầm tối tăm ẩm ướt thêm ba ngày. Ba ngày sau gã được thả ra.

Nhưng dĩ nhiên không phải vì Phàn Vũ Lê mềm lòng.

Lục Vân Đình bị đưa đến căn phòng ngủ mà trước đây cả hai từng ở. Dĩ nhiên giờ đây chỉ còn là của riêng Phàn Vũ Lê.

“Tôi cho anh lên đây thì anh phải biết ơn. Nhưng tôi không để anh trở lại làm đại thiếu gia đâu.”

Cô nghẹn ngào muốn tiếp tục hành hạ gã. Nhớ lại những ngày trong “thời đại cũ” gã từng bắt cô phục vụ bạch nguyệt quang của gã bưng trà rót nước làm người hầu. Những chuyện này từng việc từng việc sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Chỉ chơi đùa vài ngày rồi hành hạ gã đến chết thì thật đáng tiếc. Phải từ từ hành hạ từng việc từng việc đòi lại mới đáng.

“Vị hôn phu của tôi mai sẽ dọn đến đây. Anh đi dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ. Chuẩn bị cho tử tế vào nhé.”

Gã trừng mắt nhìn qua không thể tin nổi. “Phàn Vũ Lê chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp mà đúng không?”
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • MK Tran

    MK Tran

    Truyện ngắn, dễ đọc, đáng xem

    3 tuần trước
  • MK Tran

    MK Tran

    Xịn nha

    1 tháng trước