Chương 4: Kẻ vô lại số một Cổ Lang Tự

Đăng lúc 04:21 14/06/2025 28 0
Dư Hoài Sinh mắc chứng cáu gắt khi vừa thức dậy. Cái đảo rách nát này, căn nhà rách nát này, lại còn tiếng rao hàng ầm ĩ lúc sáng sớm, tất cả đều khiến cậu phát điên.
Cậu tung chăn ra, nhất thời không quen với chiếc giường ngược đời này, cả người đập mạnh xuống nền xi măng phát ra tiếng uỵch nặng nề, cậu ôm lấy cánh tay lăn lộn trên đất. Dưới lầu, tiếng rao hàng vẫn chưa dứt.
“Hồng chín đây! Quả to ngọt lắm đây!”
Dư Hoài Sinh mở cửa sổ, ném thẳng cái gối xuống. Cậu tức đến run rẩy, làn da trắng nhợt hiện lên mảng đỏ khác thường, là do vừa bị trầy khi đập xuống sàn. Cái gối do kẻ phá hỏng giấc mộng đẹp của cậu giơ tay bắt lấy.
“Gọi cái gì mà gọi! Sáng sớm thế này không cho người ta ngủ à?!”
Ngô Đồng ngẩn người giây lát, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng không rõ tên từ chiếc gối, hắn khựng lại một chút rồi quăng cái gối lên xe ba bánh.
“Trời nắng to sắp xuyên thủng mông rồi, còn gọi là sáng sớm à?” Hắn thản nhiên chỉ lên ánh nắng đã rực rỡ giữa trời: “Đừng tưởng ở gần biển là có thể lên mặt.”
Tên này lừa cậu 200 mà giờ còn phá giấc ngủ lại còn cãi cùn??
Dư Hoài Sinh lùi lại hai bước, cơn giận của cậu đã đến cực hạn. Cuộc sống đã nát như vậy thì tùy hứng một chút có sao chứ?
Cậu canh chuẩn vị trí, phóng thẳng xuống dưới, khoảng cách bốn năm mét bị rút ngắn trong nháy mắt. Cậu rơi xuống xe ba bánh, những quả hồng bị đè nát bắn nước tung tóe lên người Dư Hoài Sinh.
“Cái đệt! Cậu điên rồi à? Dám nhảy thẳng từ tầng hai xuống!”
Dư Hoài Sinh vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Ngô Đồng: “Đúng! Tôi điên đấy, ai chọc tôi thì đáng đời!”
Hai người vật nhau trên chiếc xe ba bánh chật hẹp, đánh nhau không phân thắng bại, quần áo bị nước quả đỏ thẫm thấm ướt nhìn rất kinh dị.
Dù sao thì Ngô Đồng cũng khỏe hơn cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, hắn đè Dư Hoài Sinh xuống, bóp chặt cằm cậu. Bộ đồ ngủ bị xé toạc một nửa, làn da trắng lộ ra trước mắt Ngô Đồng.
Kèm theo đó, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi hắn. Trước giờ hắn chưa từng ngửi thấy mùi gì dễ chịu đến thế.
“Đệt, sao một thằng con trai lại thơm như thế?”
Hắn giữ chặt hai tay Dư Hoài Sinh, cau mày, hơi cúi sát xuống. Làn da trắng ấy đỏ bừng lên theo tốc độ mắt thường thấy được, đỏ đến tận mang tai.
“Con mẹ nó, đồ ghê tởm!”
“Ngửi cái gì mà ngửi!” Dư Hoài Sinh đẩy hắn ra, ôm chặt cổ áo. Đây là lần đầu tiên cậu bị đàn ông áp sát đến thế.
Ngô Đồng phủi bụi trên quần, hắn chỉ cảm thấy trên người Dư Hoài Sinh rất thơm, ngay từ lần đầu gặp đã ngửi thấy rồi. Trên cái đảo nóng ẩm mặn mòi này, lần đầu tiên hắn thấy một mùi hương dễ chịu đến vậy.
Hắn chìa tay ra, biểu cảm giống hệt lúc lừa tiền hôm trước: “Đền tiền đi, thiếu gia. Một xe hồng cộng với tiền thuốc men của tôi.”
“Ai là thiếu gia!” Dư Hoài Sinh đá một cú thẳng tới. Cậu cực kỳ nhạy cảm với từ này, cứ như bị nhắc nhở rằng mình đã không còn vẻ vang như xưa.
Ngô Đồng nắm lấy mắt cá chân cậu. Bàn tay hắn to, có vết chai nhẹ, chạm vào khiến Dư Hoài Sinh thấy nhột.
“Buông ra!”
“Rồi rồi rồi.”
Hắn liếc nhìn Dư Hoài Sinh đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, mặt thì sa sầm lại, không nhịn được bật cười. Tóc hắn vừa khô, hơi xõa, đong đưa trong gió, mặc áo thun ba lỗ lộ cơ bắp rắn chắc, rõ ràng khỏe hơn Dư Hoài Sinh nhiều. Cặp răng khểnh cũng sáng loáng hai bên miệng.
Đồ du côn thôn quê!
Dư Hoài Sinh cài lại khuy áo, người dính đầy nước quả nên dính nhớp nháp, chẳng biết căn nhà nát này có tắm được không. Cậu lẩm bẩm trong miệng: “Ăn miếng trả miếng, thế là xong.”
“Thiếu gia.” Giọng người kia uể oải vang lên: “Cậu chưa trả tiền đâu nha. Nhà tôi mấy miệng ăn, trên có già dưới có nhỏ, đều trông vào bán trái cây sống qua ngày.”
Dư Hoài Sinh nhìn xe trái cây bị cậu phá nát hơn nửa, cũng chẳng buồn tính toán Ngô Đồng nói thật hay không. Bỏ chút tiền để xả giận, cậu thấy cũng không quá đáng.
“Đợi đó.”
Ngô Đồng nhìn chằm chằm xấp tiền, mắt trừng to, đếm tới đếm lui vài lượt.
“Thiếu gia hào phóng, tiểu nhân xin cáo lui!”
“Cậu mà gọi tôi thêm một tiếng thiếu gia nữa là tôi lấy lại đó.” Dư Hoài Sinh vươn tay định rút tiền về.
Ngô Đồng như bị nhét đầu vào hũ tiền, lập tức ôm chặt lấy xấp tiền: “Không không không, tôi không gọi nữa.”
Đó là lần đầu Ngô Đồng nghiêm túc quan sát Dư Hoài Sinh. Cậu có làn da trắng mịn, thân hình gầy mảnh, như thể chỉ cần khẽ chạm là sẽ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, đàn ông cũng có thể dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả.
Ánh mắt cậu hầm hừ lướt qua hắn, Dư Hoài Sinh im lặng quay lại nhà. Cậu tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ ấy, nhiều khi chỉ mong biến thành một cái cây, một đám mây, mặc ai nói gì cũng không đáp lại.
Cậu trùm kín chăn, dạo gần đây cứ thấy buồn ngủ mãi không thôi. Trong mộng, cậu nhớ về những ngày xưa: khi nhà chưa phá sản, cha mẹ vẫn còn tình cảm, việc học suôn sẻ. Nhưng rồi chính sách quốc gia thay đổi, người đàn ông kia không chịu nổi áp lực mà tự sát trong nhà, ông luôn quá khắt khe với bản thân.
Dư Hoài Sinh từng nhìn thi thể treo cao hơn đầu và nghĩ, cậu không muốn trở thành người yếu đuối như vậy.
Đau quá…
Cậu đấm vào tường, hơi thở bị chăn chặn lại, nhưng không cảm thấy khó chịu. Máu rỉ ra nơi khớp tay, cậu cũng chẳng thấy đau.
“Chết tiệt…” Bụng Dư Hoài Sinh bỗng réo lên ồn ào. Suốt hai ngày qua, cậu chỉ ăn một phần hàu chiên và vài miếng trái cây chua lè.
Mùi thơm của cơm canh theo gió bay đến từ đằng xa, mùi hương cậu chưa từng ngửi thấy, là hương dừa quyện với mùi thịt, thanh mát lạ kỳ. Dư Hoài Sinh thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Bộp !
Cậu lại lập tức đóng sầm cửa sổ. Cái tên xui xẻo đó sao ở đâu cũng có mặt vậy trời!
Ngô Đồng đang ngồi xổm dưới đất, vừa la hét vừa dọn đồ. Từ căn nhà gạch bỏ hoang gần đó có mấy con chó chạy ra, hắn đổ cơm chan canh thơm nức xuống đất. Dư Hoài Sinh len lén nhìn, nuốt nước miếng.
Lần đầu trong đời, cậu thấy ghen tị với mấy con chó.
Ngô Đồng ngẩng đầu lên, tay cầm chén không, liếc thấy vài sợi tóc và nửa khuôn mặt lộ ra ở cửa sổ, liền cố tình lớn giọng: “Chà, gà nấu nước dừa ngon thật đấy, đến chó ăn cũng gật gù!”
“Năm chục một tô, có ai mua không?” Ngô Đồng thăm dò. Những sợi tóc kia lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
Dư thiếu gia vung tay ném xuống một tờ tiền trăm.
“Được rồi thiếu gia! Tiểu nhân mang lên ngay đây!”
Dư Hoài Sinh nhìn thấy Ngô Đồng nhét tiền vào túi rồi đi vào sân nhà bên cạnh, mới nhận ra hóa ra cậu và tên ôn thần này là hàng xóm…
“Thiếu gia! Tiểu nhân tới rồi đây!”
Dư Hoài Sinh đứng sau cánh cửa, hé mở một khe nhỏ, trợn mắt nhìn Ngô Đồng.
“Đừng gọi tôi là thiếu gia, tôi mà nghe thêm lần nữa là đánh cậu tiếp đó.”
Mặc dù người bị đè dưới sáng nay chính là cậu, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc mạnh miệng cả.
“Rồi rồi rồi, vậy cậu phải cho tôi biết tên trước chứ?”
Ngô Đồng đẩy cửa vào, bắt đầu quan sát căn phòng. Trong thời buổi này mà nội thất đầy đủ thế này là sang rồi. Quả nhiên hắn nhìn không sai, cái đùi vàng này đáng để ôm chặt!
“Dư… Dư Hoài Sinh.”
“Dân thành phố! Tên hay lắm! Có khí chất!” Ngô Đồng nịnh nọt.
“Hừ.”
Dư Hoài Sinh cố nhịn không để lộ khóe môi hơi cong lên, hoàn toàn không nhận ra lời khen kia đầy châm chọc.
Cậu nhìn tô gà nấu nước dừa mà mắt sáng rực, nhưng vì giữ hình tượng nên bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ ăn của người ở đây cũng bình thường thôi.”
“Ngon thật mà, cậu nếm thử xem.”
Ngô Đồng múc một muỗng canh đưa tới miệng Dư Hoài Sinh. Nước canh vừa chạm vào làn môi trắng nhợt thì nhỏ xuống theo cằm.
Dư Hoài Sinh sững người, cậu đâu phải trẻ con, tên này sao lại đòi đút cơm cho cậu?
“Cút ra ngoài.”
Cậu giật lấy tô gà nấu nước dừa, phóng ánh mắt giết người về phía Ngô Đồng đang tựa vào khung cửa. Cái bộ mặt cười đểu thật là đáng ghét!
Cửa vừa khép lại, Dư Hoài Sinh ôm lấy tô canh rót thẳng vào miệng. Thì ra nước dừa với thịt gà kết hợp lại có thể ngọt thanh đến vậy, không hề có chút mùi tanh, cậu uống quá nhanh, canh trào ra khỏi khóe môi.
Tính từ lúc lên đảo, đây là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy được an ủi.
“Thiếu gia.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thì thầm. Dư Hoài Sinh giật mình quay đầu lại, thấy Ngô Đồng giơ bát cơm lên vẫy vẫy với cậu.
Rồi hắn nhìn cái bát sạch bóng không còn giọt canh nào, lại nhìn Dư Hoài Sinh.
“Không phải cậu nói bình thường thôi sao?”
“…”
Ừ thì, thiếu gia thành phố đúng là miệng thì chê, thân thể lại rất thành thật.
Nói là bình thường, nhưng thật ra thích muốn chết.
Ngô Đồng thầm nghĩ.
Lần này lại bị đuổi ra cửa. Ban đầu hắn còn định tranh thủ quảng cáo luôn dịch vụ giao cơm tận nơi, xem ra phải để hôm khác rồi.
Dư Hoài Sinh cảm thấy một trăm tệ mà được ăn tô gà nấu dừa bự chà bá, lại có người rửa bát luôn, quá lời!
Cậu lôi từ ba lô ra một tờ rơi cũ kỹ, bản giới thiệu tuyển sinh nhàu nát.
Nhị Trung…
Đây là trường trung học tốt nhất ở Cổ Lang Tự, giáo viên và trang thiết bị đều đầy đủ. Với thành tích của Dư Hoài Sinh, vào lớp chọn cũng không có gì khó.
Cậu quay số văn phòng tuyển sinh, áp ống nghe lên tai, thở dài một tiếng.
Chính vào lúc chọn trường, cậu mới thật sự cảm nhận rõ ràng, Dư Hoài Sinh thật sự chỉ còn lại một mình.
Cậu không còn là niềm tự hào của ai, không còn là bảo bối trong lòng ai nữa. Từ nay về sau, chẳng ai bận tâm điểm số hay biểu hiện của cậu ở trường.
Như thể có ai khoét một lỗ ngay tim, cô đơn và trống trải như cơn gió lùa xuyên qua lồng ngực, tới lui không dứt.
"Alo, là học sinh nào vậy?" Giọng nam trung niên vang lên, hiền hòa và ấm áp.
"Bây giờ còn nhận học sinh chuyển vào lớp 12 không ạ?" Dư Hoài Sinh gõ nhẹ đầu bút lên mặt bàn, trong lòng có chút căng thẳng.
"Nhận chứ. Em có thể dẫn cha mẹ đến trường được không?"
"Em không có cha mẹ."
Tiếng gõ bút bỗng dừng lại, đúng như sự im lặng bất ngờ từ đầu dây bên kia.
"Học sinh à, cuối tháng tám nhớ mang theo hồ sơ học bạ, đừng đến trễ nhé." Như thể xót xa vì chuyện cậu không còn cha mẹ, người đàn ông ấy trước khi cúp máy đã dặn dò rất nhiều lần. Trong lòng Dư Hoài Sinh như được sưởi ấm, băng tuyết tan chảy, từng giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy giới thiệu tuyển sinh.
Thì ra, người ở đảo này… cũng không phải ai cũng đáng ghét như tưởng tượng.
Khung cửa sổ từng bị Ngô Đồng gõ mở giờ đây khẽ được gió thổi hé ra một góc. Ánh tà dương chiếu rọi lên nền gỗ phòng khách, Dư Hoài Sinh như thấy được hạt bụi lơ lửng bay lên trong nắng. Chúng lặng lẽ xoay tròn trong ánh sáng, và hôm đó, cậu đã nhìn thấy hình dạng của ánh sáng.
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!