Chương 5: Cuối hạ, đầu thu 1

Đăng lúc 04:33 14/06/2025 21 0
Mùa hè kết thúc rất chậm. Dư Hoài Sinh nghĩ mãi, cảm thấy suốt ngày bỏ tiền ra mua đồ ăn nhà Ngô Đồng cũng không phải cách, liền đứng thừ trong bếp, lòng đầy ngán ngẩm.
Cậu phải thừa nhận, mình đúng là một tên vô dụng trong chuyện sinh hoạt. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn, khái niệm về bữa ăn chỉ đơn giản là ngồi vào bàn, có người dọn lên, có người thu dọn.
Mặn thì nhăn mặt, nhạt thì hất đũa, những ám hiệu không cần lời nói nhưng đầy sức nặng của giai cấp, khiến đám người làm trong nhà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Nói trắng ra, Dư Hoài Sinh chính là đứa trẻ hư bị nuông chiều đến hư hỏng.
Cậu nhìn đống chai lọ vừa mua về, hoàn toàn không biết nên dùng ra sao.
Một lần nữa từ bỏ ý định sang nhà Ngô Đồng mua cơm, bởi làm vậy chỉ càng khiến cậu trông thảm hại hơn. Một mình sống ở đây, không ai nương tựa, chẳng có ai để dựa vào, đến cả một bữa ăn cũng phải cúi đầu đi xin người khác...
Dư Hoài Sinh lại rơi vào vòng lặp tâm lý.
Cậu vặn công tắc bếp, kêu kèn kẹt mà chẳng thấy lửa đâu, lòng lại bắt đầu sợ hãi. Dư Hoài Sinh đành lấy một gói mì ăn liền ra, dùng nước nóng pha rồi ăn, cứ thế cầm cự ba ngày. Trong thời gian ấy, Ngô Đồng có gõ cửa sổ hỏi cậu có muốn ăn cơm không, nhưng Dư Hoài Sinh cứng đầu tuyên bố: “Cơm tôi nấu còn ngon hơn của cậu.”
Thế nên cậu không cần.
Giờ đây, ngồi trước tô mì bò hầm mà mình đã ngán đến tận cổ, loại duy nhất trên đảo có bán, cũng chính là hương vị mà cậu ghét nhất.
Thế nên không cần cái quái gì hết!
Ngô Đồng vẫn đạp xe ba bánh rao hàng khắp nơi, còn Dư Hoài Sinh thì đói đến choáng váng. Cậu bật dậy như bị điện giật, không bật được bếp thì sao? Dùng bật lửa châm chẳng phải được sao?
Cậu đúng là thiên tài!
Dư Hoài Sinh lấy bật lửa ra, dí vào bếp ga đang xả khí.
Gần như ngay lập tức, lửa bùng lên dữ dội, ngọn lửa phụt thẳng lên trần nhà. Cậu chưa kịp đắc ý đã vội bịt mũi chạy đi múc một chậu nước, vừa đổ lên thì từ bên ngoài có tiếng người hét lên.
“Chạy mau!! Dư Hoài Sinh!!”
Cậu đứng sững lại, nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội đang bốc lên tận trời, bước chân khựng lại, chần chừ rồi lại đứng nguyên tại chỗ.
Ngô Đồng cầm một cái ghế đập vỡ cửa sổ, hắn xé vải bọc ghế sô pha, ngâm nước rồi lao vào dập lửa. Dần dần, ngọn lửa lụi tàn, nhưng tường và trần nhà đã cháy đen lỗ chỗ.
Dư Hoài Sinh đứng đơ tại chỗ, mặt mày dính đầy muội than, áo trắng cũng bị cháy xém thành màu vàng ố.
“Dư Hoài Sinh, cậu muốn chết à?!”
Ngô Đồng ngồi bệt xuống ghế thở hổn hển. Hắn sớm đã đoán được tên thiếu gia này chẳng biết nấu nướng gì cả. Mấy ngày nay bếp không hề có khói, cả căn nhà cũng như người chủ của nó, u ám, lạnh ngắt.
“Không có…”
“Thế tại sao không chịu chạy?!”
“Không liên quan đến cậu.” Dư Hoài Sinh níu lấy vạt áo cháy xém, hết lần này đến lần khác cố vuốt cho phẳng, nhưng cháy rồi là hỏng rồi.
“Được, vậy tôi mặc kệ cậu.” Ngô Đồng đứng dậy, không thèm liếc cậu lấy một cái rồi bỏ đi.
“Ờ…”
Ngô Đồng nghe câu trả lời đó mà trong lòng không thoải mái chút nào, hắn đá mạnh vào cửa: “Khỉ thật!”
Đúng là đồ lập dị.
Cánh cửa khẽ kêu kèn kẹt vì gió thổi. Dư Hoài Sinh thu mình trong góc ghế sô pha, vòng tay ôm lấy chính mình, cuộn lại như quả bóng nhỏ.
Sống đúng là phiền phức thật.
Dư Hoài Sinh băng qua nửa đảo mới tìm được một quầy bán đồ ăn sẵn. Trên đảo quanh năm ít khách du lịch, phần lớn cư dân đều là ông bà già sống cùng cháu nhỏ, ngày ngày mong ngóng con cái tha hương trở về.
Quầy hàng chỉ có vài món nguội như thịt nguội, rau trộn. Cậu rút ra một xấp tiền mặt đặt lên bàn cân.
“Bác, lấy giúp cháu bấy nhiêu.”
Ông chủ quầy gầy trơ xương, môi trắng bệch. Khi quay lưng lại, Dư Hoài Sinh còn thấy lạnh sống lưng, sợ chỉ cần một cơn gió thổi qua là ông sẽ bị cuốn bay.
Ông nhìn tờ tiền trăm, rồi lập tức đưa tay bắt đầu bốc đồ.
“Khoan đã!”
“Sao thế cháu?”
“Bác không mang găng tay à?” Dư Hoài Sinh nhìn bàn tay ông, dường như có thể ngửi thấy rõ mùi mồ hôi đặc trưng của người trên đảo.
“Ồ, cháu khó tính quá.” Ông lấy ra từ túi một chiếc túi ni lông, lắc ba cái: “Cháu không phải người địa phương nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không.” Dư Hoài Sinh đáp thẳng thừng.
“Biết ngay mà. Cháu trắng trẻo cao ráo như vậy, cả Cổ Lang Tự này tìm không ra ai đẹp hơn cháu đâu.”
Đẹp cái đầu... con trai gọi là đẹp nghe kỳ cục lắm.
Dư Hoài Sinh ho nhẹ hai tiếng: “Bác quá lời, ở đây cũng nhiều người trông ổn mà.”
Không hiểu sao, trong đầu cậu bỗng hiện lên gương mặt kia, làn da ngăm, cặp răng khểnh sáng loáng, nụ cười ngốc nghếch nhưng chói chang như mặt trời.
Khỉ thật... đúng là dai như đỉa.
Ông chủ đưa hộp đồ ăn nguội cho Dư Hoài Sinh, nhưng ngón tay thô ráp lại trượt dọc từ cổ tay cậu xuống.
“Chà, tay cháu mềm thật đấy.”
Bàn tay đó lại lần lên eo Dư Hoài Sinh, khiến toàn thân cậu cứng đờ. Đây là cách người trên đảo chào hỏi sao?
Cậu lùi về sau một bước: “Bác, bác làm gì vậy?”
Mười bảy năm sống trong lồng kính quá sạch sẽ và thuần khiết, được cha mẹ bao bọc kỹ lưỡng. Trong đầu Dư Hoài Sinh chưa từng có khái niệm gì gọi là “sàm sỡ”.
Dường như trong thế giới của Dư Hoài Sinh, ai bước vào cuộc đời cậu cũng nên là người lương thiện, hiền lành.
Người đàn ông gầy trơ xương để lộ hàm răng vàng khè, xương sườn gồ lên theo từng hơi thở phấn khích: “Đừng trốn chứ... một mình lên đảo, không cô đơn à…”
Đầu óc Dư Hoài Sinh trống rỗng.
Rầm! Một tiếng động lớn vụt ngang tai, nện thẳng vào mặt người đàn ông. Một quả hồng to nện trúng, nước bắn tung tóe, gã loạng choạng ngã nhào xuống đất, ôm mặt rên rỉ.
“Đồ cầm thú! Có tin ông đây tống ông vào đồn không?!”
Ngô Đồng túm cổ gã đàn ông, đập mạnh lên xe đẩy thức ăn, gân xanh nổi cuồn cuộn dưới da, hắn xuống tay rất tàn nhẫn, khiến người kia giãy giụa đập vào tay hắn, gương mặt bắt đầu tím tái.
Lần đầu tiên Dư Hoài Sinh thấy Ngô Đồng tức giận đến vậy.
“Thật sự nghĩ tôi không trị nổi ông à? Ngô Hiểu Đông.”
Ngô? Họ Ngô? Là cha của Ngô Đồng sao?
Dư Hoài Sinh khẽ vỗ vai hắn, cậu không giận, thậm chí còn hơi khó hiểu.
“Chỉ là chạm vào thôi, tôi không sao cả.”
“Cái gì cơ?!”
Ngô Đồng đẩy ngã Ngô Hiểu Đông, tay túm lấy vai Dư Hoài Sinh, lực mạnh đến mức đau nhói.
“Đàn ông với nhau, khoác vai một cái thì có gì đâu.” Dư Hoài Sinh cúi đầu lẩm bẩm: “Tôi đói rồi, muốn về ăn cơm.”
Cậu không nói dối, cậu thực sự đói.
Ngô Đồng hất hộp đồ ăn nguội sang một bên, món ăn bốc mùi thơm phức như những quả hồng bị dập nát, cũng giống như Dư Hoài Sinh lúc này, một vũng bùn mềm nhũn bị xô vào góc, chẳng thể gượng dậy nổi.
“Cậu có biết lúc nãy nguy hiểm đến mức nào không…” Ngô Đồng còn chưa nói hết, đôi mắt vốn lặng sóng của Dư Hoài Sinh nhìn hắn đầy ấm ức và buồn bã, khiến hắn sững người.
“Cậu bị thần kinh à?” Dư Hoài Sinh đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ bừng vì giận dữ, trừng mắt, gào lên: “Tôi chỉ muốn ăn cơm! Tôi đói! Tôi đã ăn mì gói ba ngày rồi! Tôi chỉ muốn được ăn một bữa đàng hoàng thôi!”
Cậu chỉ là đói, không muốn truy hỏi vì sao Ngô Hiểu Đông lại động tay, cũng chẳng cần biết vì sao Ngô Đồng ra tay đánh mạnh đến vậy, tức giận đến vậy.
Dư Hoài Sinh chỉ là muốn ăn.
Nước mắt rơi trên làn da trắng, đắng cay nổ tung trong lồng ngực, trào lên cuống họng, chát đến tột cùng.
Tựa như một ngọn lửa nhỏ, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào, nhưng lại bị Ngô Đồng châm đúng ngòi nổ cuối cùng trong tâm hồn cậu.
Trong lòng cậu, gió đã ngừng thổi.
Người châm lửa chính là Ngô Đồng.
Dư Hoài Sinh giơ ghế lên, đập nát xe đẩy đồ ăn, như con nhím dựng hết gai nhọn mà vùng lên: “Chết đi! Chết hết đi!”
Chiếc ghế gỗ yếu ớt vỡ tan.
Cậu cũng vỡ tan.
Cậu đá mạnh vào xe thêm một cú, cổ họng khô rát không thốt nổi thành tiếng, chỉ nghẹn lại nơi cuống họng.
Cậu cúi người nhặt túi nilon chứa ít đồ còn sót lại, quay người bỏ đi thật nhanh. Ngô Đồng vội vàng đuổi theo, túm lấy vạt áo cậu.
“Về nhà tôi ăn cơm đi.”
Dư Hoài Sinh ngoảnh mặt, hất mạnh tay hắn ra: “Cút đi.”
Về đến nhà, cậu ngồi xuống ghế sô pha. Bàn quá thấp, ghế lại cao, cậu phải cúi người, lưng mỏi nhừ, tay cầm đũa run run, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
“Dở quá…”
Có tiếng gõ cửa, ba tiếng một nhịp, nhẹ nhàng, lễ phép. Người ngoài không lên tiếng, còn cậu cũng chẳng muốn biết là ai.
Tiếng gõ ngừng lại chốc lát, rồi giọng một bà cụ vang lên ngoài cửa: “Hoài Sinh ngoan, có ở nhà không đó?”
Dư Hoài Sinh mở cửa, thấy bà ngoại của Ngô Đồng. Đôi mắt bà sáng lấp lánh, nhìn cậu có phần vất vả. Dư Hoài Sinh khom lưng chào: “Bà ơi, có chuyện gì không ạ?”
“Đi nào, bà dắt cháu đi ăn cơm.” Bàn tay bà đầy chai sạn, đầu ngón tay nứt nẻ do hái trái cây quanh năm, khe nứt còn dính ít bùn đất, nhưng Dư Hoài Sinh không thấy bẩn.
Tay bà nắm lấy tay cậu ấm áp vô cùng.
“Thôi bà ơi, cháu ăn rồi ạ.”
“Trẻ con đang tuổi lớn, ăn thêm chút nữa có sao? Bà thấy cháu còn thấp hơn cả thằng Đồng nhà bà đấy.”
“…” Nụ cười của Dư Hoài Sinh bắt đầu méo mó.
Hai bóng người một cao một thấp, bước vào sân nhỏ. Dư Hoài Sinh nhìn quanh, sân không lớn nhưng rất gọn gàng sạch sẽ. Từ trong nhà vọng ra mùi thơm nức, là mùi thịt gà nấu nước dừa.
Ngô Đồng không có ở nhà. Cơm canh trên bàn vô cùng phong phú: một phần hàu chiên to, mì sa tế, gà nấu dừa còn đang bốc hơi nghi ngút.
Dư Hoài Sinh có chút ngại ngùng, vừa mới phát điên trước mặt Ngô Đồng, giờ lại sang nhà hắn ăn chực. Cậu chỉ mong ăn nhanh rồi rút, không đụng mặt hắn là tốt rồi.
Bà cụ liên tục gắp thức ăn đầy ắp bát cậu, đồ ăn chất cao đến mức sắp tràn ra ngoài. Bà còn gắp cái đùi to nhất trong nồi gà nấu dừa đưa cho cậu.
“Ăn đùi gà thì phải ăn nóng, ngoan nào, ăn đi.”
Dư Hoài Sinh nhìn cái đùi gà, rõ ràng trong miệng là vị ngọt thơm, mà sao cậu chỉ cảm thấy chua xót. Cơn chua xót len lỏi từ khoé miệng lên đến khoé mắt. Cậu cúi đầu, cầm lấy đùi gà, dùng cái bát che mặt lại.
Từng giọt nước mắt rơi xuống bát cơm. Nỗi ấm ức của một đứa trẻ chỉ khi có người lớn đến mới dám tuôn ra.
Cậu từng nghĩ, trên thế giới này chẳng ai quan tâm sống chết của cậu nữa. Vậy mà chỉ mới gặp một lần, bà cụ ấy đã đưa cho cậu chiếc đùi gà to nhất, ngon nhất, bảo cậu phải ăn nhiều để lớn.
“Cảm... cảm ơn bà.” Giọng cậu run run.
“Cảm ơn gì mà cảm ơn, cháu thích ăn thì cứ đến bất cứ lúc nào. Bà nấu cho. Thằng Đồng nhà bà nói cháu thích món này lắm.”
Dư thiếu gia từ nhỏ đã là đứa hay khóc. Cậu nhắm mắt nhắm mũi chạy vào một căn phòng định trốn để khóc cho xong rồi ra ăn tiếp.
“Bà ơi cháu đi vệ sinh một lát.”
Vừa đẩy cửa ra, cổ họng đang nghẹn nước mắt, cậu liền bắt gặp Ngô Đồng đang đứng cạnh cửa.
“Á á á á á á á!”
Chỉ thấy hai con mắt hắn lấp ló như người không ra người, ma chẳng ra ma. Dư Hoài Sinh liền bị bịt miệng lại.
“Khỉ thật, cậu hét cái gì mà hét?”
Giọt nước mắt vừa dâng lên lập tức bị tiếng quát ấy dọa cho rút sạch.
“Là... là do cậu hù tôi đó...” Dư Hoài Sinh nói lắp bắp, giọng nghẹn ngào, hơi thở phả ra nóng hổi lên tay Ngô Đồng, cái mùi hương quen thuộc lại quanh quẩn bên mũi hắn.
Thứ mùi dai như ma bám!
“Tránh ra tránh ra.” Hắn đẩy Dư Hoài Sinh ra, chạy vào nhà vệ sinh mở vòi nước, dội ào ào lên tay.
“Dơ chết đi được.”
“Là bà nội cậu mời tôi tới ăn, tôi không có tự tới đâu.”
“Với lại, tôi không hề dơ chút nào!”
Tiểu thiếu gia bắt đầu bảo vệ lòng tự trọng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước xuống lầu.
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!