Chương 1

Đăng lúc 07:59 25/06/2025 107 0
“Hẹn gặp lại quý khách!”
Giữa những âm thanh hỗn loạn là hơi lạnh ẩm ướt phả vào mặt, mùi cỏ tươi lan tới từ phía dải cây xanh, trộn lẫn với mùi tanh của nước mưa lượn vòng ở mũi, từng tốp hai ba người đứng dưới mái hiên, Chu Hân Nghiên lướt qua người đang đứng chắn trước lối ra rồi đi về phía bên trái.
Xe cộ lướt nhanh qua lại trên đường, cửa hàng quần áo vắng vẻ thật sự rất ngột ngạt, nhưng cô vẫn cố nén bực bội mà ở lại rất lâu, luồng không khí trong lành thổi qua gò má ửng hồng của cô, làm cho cái nóng bức dồn nén ở cửa hàng bỗng chốc tan biết nhờ cơn gió mát ấy.
Chiếc ô màu đen điển hình bao trùm lấy cô ở bên dưới, hạt mưa lớn đập mạnh trên nền đất rồi lại bắn lên tung toé, có mấy hạt mưa đọng trên chiếc túi mua sắm màu trắng, cô dịch chiếc túi vào trong rồi lấy điện thoại ra.
“Alo anh, anh ở sở cảnh sát hả? Dạo này còn tăng ca không? Đã mấy ngày anh không về rồi, hôm nay có về không? Ngày nào anh cũng ăn đồ ăn ngoài, lâu lắm rồi không ăn cơm em nấu, em có chuẩn bị canh tương Hàn với cả cơm trộn nữa, cần em mang qua không? Chắc sở cảnh sát bận lắm nhỉ.”
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, đưa tay ấn vào nút xanh, bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng, Chu Thiên Thành uể oải, chật vật chống người ngồi thẳng trên ghế, đôi tay thô ráp vò lấy gương mặt cứng đờ, cảm nhận được những sợi râu lởm chởm cọ vào lòng bàn tay, anh liền buông xuống như bừng tỉnh.
Anh ngước mắt nhìn qua chiếc đồng hồ khung đỏ hình tròn treo trên bức tường trước mắt, rồi cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút không rõ, mang theo vẻ mệt mỏi do vừa tỉnh ngủ.
“Ừm, là vụ án lớn, có thể gần đây anh cũng không về nhà được. Bên này bận sứt đầu mẻ trán, vụ án này kéo dài mấy tháng rồi, có tới mấy người mất tích lận, báo chí cũng đã đăng mấy ngày liền, tin tức của đám phóng viên đó còn nhanh hơn ai hết, cả ngày chỉ viết mấy bài báo bịa đặt không có thật, ngày nào cũng ngồi chực chờ ở sở cảnh sát, ai không biết còn tưởng sở cảnh sát là công ty kinh doanh gì đó nữa, đúng thật là…”
Dưới bầu trời ảm đạm lạnh lẽo từng tòa nhà nối san sát nhau, những sợi dây điện mỏng nhỏ màu đen kéo dài từ xa, biến mất ở góc khuất của khung cửa sổ.
Mưa lớn đập vào làm cho cửa kính lờ mờ nhìn không rõ, nước mưa theo lực dẫn trượt nhanh xuống tạo thành một vệt nước dài rộng, giọt nước không nằm cùng trên một đường thẳng chúng chạm vào nhau tạo thành một đường cong cong vẹo vẹo, luồng gió rét lạnh thổi vào từ khe hở cửa sổ, nhưng bị không khí oi bức trong phòng nhiều người không có thông gió chặn lại, khiến cô không thể cử động.
“Vậy anh phải chú ý nghỉ ngơi, lần trước mấy ngày liền anh không về đã tự hại mình phải nhập viện. Bây giờ đổi mùa trời lạnh, anh chỉ mang hai bộ quần áo, có cần em mang mấy bộ qua không?”
Xe đạp dựng ngay bên cạnh, mưa lớn rơi lốp bốp trên chiếc ô làm cho chiếc ô nhẹ lại nặng thêm một chút, Chu Hân Nghiên né người đang đi thẳng nên loạng choạng lùi lại mấy bước được người đi đường đỡ lấy, cô cúi đầu nói cảm ơn rồi nhích lại gần chỗ xe chừa ra một khoảng trống lớn.
“Không cần đâu, lần trước người nhà của người mất tích có đến sở cảnh sát một chuyến, bây giờ bị chặn trong nhà không thể ra ngoài, quỷ mới biết được đám người đó thất đức như thế, vì một cái tin rách mà theo như quỷ đói vậy.”
Mấy chiếc bàn toả ánh sáng màu xanh được xếp thành bốn hàng, người mặc đồng phục cảnh sát đi đi lại lại trong một căn phòng làm việc không lớn, bầu không khí âm u đó giống như tên trộm bất chấp xông vào, nhưng khi phát hiện trong phòng mở điều hoà cũng giống với nhiệt độ bên ngoài phòng thì hoảng hốt lảng vảng bên cạnh anh rồi tan thành mây khói chỉ trong mấy giây.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!