Chương 3

Đăng lúc 07:59 25/06/2025 23 0
Chu Thiên Thành chỉ thẳng tay lên, còn chưa nghe thấy bên kia trả lời thì cách đó không xa đã có động tĩnh, ánh sáng ấm áp phủ trên đỉnh đầu anh, anh ngẩng lên nhìn mấy người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bên ngoài cửa sổ lá sách đi qua bức tường làm bằng kính muốn đi vào từ cửa lớn, anh lập tức hoảng loạn.
“Vậy là nói rồi đó nha.” Chu Hân Nghiên men theo chân tường đi về phía trước, cô ngước mắt lên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang che ô đi qua từ con đường phía trước, cô dừng bước lại, mắt hơi cong giống như trăng khuyết.
“Anh có lừa em khi nào?” Anh đặt ly trà xuống, rồi rướn cổ nhìn ra bên ngoài kéo hờ thấy một người phụ nữ cũng mặc đồng phục cảnh sát đang khom lưng cúi chào, anh thầm mắng một câu rồi che điện thoại nói vội: “Bên chỗ anh có việc cúp trước đây, tóm lại gần đây em phải cẩn thận.”
“Này anh…” Chưa nói xong một câu Chu Hân Nghiên đưa điện thoại ra nhìn thấy điện thoại đã thoát khỏi màn hình liên lạc, cô nhíu mày, trong lòng oán trách thầm mắng một câu, nhưng miệng mấp mấy chỉ thốt ra được ba chữ.
“Cái tên này.”
Cô lầu bầu một câu rồi cất điện thoại vào túi mua sắm.
Mưa rơi ào ào ngày càng lớn, thời tiết ở thành phố Trăng cứ luôn thất thường như vậy, mỗi lần trời mưa là phải liên tục mấy ngày, như thể đang trút hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong một ngày.
Mới vào mùa xuân nên vẫn còn hơi lạnh của ngày đông, gió vừa thổi qua giống như quay trở về tháng trước, cơn gió rét lạnh xuyên qua chiếc váy dài mỏng manh thấm vào da thịt, cô nhăn mặt nghĩ bụng vừa hết cảm không lâu chắc sắp bệnh trở lại rồi.
Giày vải bị thấm nước mưa làm chân lạnh đến cứng đờ, cho dù đang đi lại cũng không thấy chút hơi ấm nào, cô đổi sang tay khác xách túi, tăng tốc bước chân đi về, nhưng đến khi tới chỗ rẽ thì hơi ấm kia mới bắt đầu xuất hiện từ trong cơ thể.
Mưa to như trút nước, trong con đường nhỏ hẹp có một người đàn ông đang ngồi xổm, hắn từ từ đứng dậy đưa lưng về phía Chu Hân Nghiên, bàn tay với những khớp xương rõ rệt đang cầm một cái chày sắt mới tinh, máu trộn lẫn với nước mưa chảy xuống giống như nước bẩn khi tẩy rửa cọ màu nước, bầu trời u ám tựa như hoà hợp với áo mưa màu tối của hắn.
Lông mi dài của cô hơi run lên, nhìn thấy nước mưa hoà trộn màu đỏ tươi chảy xuống đất, chỗ vạt áo mưa lại có một người phụ nữ đầu tóc rối bù, hô hấp cô khựng lại, như thể có một cây kim đâm thẳng vào màng tai, khiến âm thanh ong ong vang lên không dứt.
Túi mua sắm rơi xuống vũng nước, người đàn ông từ từ quay đầu lại, hai chân cô chầm chậm lùi ra sau, tay cô vì hoảng sợ mà buông lỏng đánh rơi chiếc ô xuống đất, người đàn ông xoay người không nhìn rõ được khuôn mặt lạnh lùng bên dưới vành mũ kia, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác chôn vùi đẩy người vào chỗ chết ấy.
Sự lạnh lẽo thấu xương lan khắp người, cô xoay mạnh người chạy về hướng ngược lại, cơn gió lạnh buốt thổi đến mức mặt cô trắng bệch, nước bắn cao tung toé làm cả người cô ướt sũng, nhưng người đàn ông đó phản ứng nhanh hơn, những ảo ảnh liên tục chồng chất đến gần giống như ma quỷ trong màn mưa.
Khoảng cách của hai người không lớn, Chu Hân Nghiên đã hoảng loạn mất phương hướng, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau sau đó là tiếng cô ngã mạnh xuống đất.
Đôi giày cao su màu đen dừng lại bên chân cô, cơ thể bị người đàn ông ép xoay lại, trong mắt Chu Hân Nguyên là sự phẫn uất và hoảng sợ, hai tay cô nắm thành đấm cả người không ngừng run rẩy. Người đàn ông đeo khẩu trang, từ góc nhìn lên cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt giống như dã thú đầy man rợ, cùng với cái chày sắt đang giơ cao.
“Là, là anh?”
Trong cơn mưa, ở phía xa xa, có một cô gái bị kéo về phía sau, rồi dần biến mất.
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!